Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165:

Chương 165:

Sinh nhật của cô cũng là ngày giỗ của mẹ cô.

Cô nhóc ấy có lẽ sẽ buồn nhỉ?

Trong đầu anh tràn ngập vẻ ngoài ngọt ngào cùng nụ cười lạc quan của cô. Cô bé của anh rất kiên cường, có lẽ sẽ không đau buồn đâu.

Cô cũng đã nói không có ấn tượng với mẹ ruột, cha mẹ trong lòn chỉ có cha mẹ nuôi ở dưới quê thôi.

"Ha ha, tên nhóc 010 kia xem ra có thể chống đỡ đến cuối cùng!" Số 023 và 015 kia bị Lục Bắc Kiêu trị đến ăn cứt chó, đứng dưới hạ du, số 023 nói.

Hơn hai tháng nay bọn họ đã thấy rõ biểu hiện của Lục Bắc Kiêu, càng ngày càng có nhiều học viên ủng hộ anh.

"023, cậu cũng muốn lăn lộn với anh ta? Thế mau cút đi, làm chó săn cho anh ta đi!" 015 nổi giận, lúc đang nói chuyện nhấc chân đá vào số 023. Lúc nhấc chân trọng tâm của anh ta không ổn, nước chảy xiết lập tức cuốn anh ta ra ngoài.

"OH! Chết tiệt!" Số 015 thô bạo, cơ thể anh ta lao thẳng xuống phía dưới, 023 cố gắng ổn định trọng tâm và không rơi xuống.

"Thằng nhóc này! Tự làm tự chịu!" Số 023 giễu cợt anh ta.

"Này! 015 lại làm trò mèo rồi!" Số 023 ở bên cạnh số Lục Bắc Kiêu nói có chút hả hê.

Lục Bắc Kiêu như không nghe thấy, hai chân vẫn không nhúc nhích bất động dưới đáy sông.

"Cứu mạng! Cứu mạng! Thượng Đế! Nhanh cứu tôi!" Tiếng kêu cứu của 015 vang lên từ hạ nguồn.

"Thằng ngốc này! Đáng đời! Sắp chết đuối rồi!"

"Thượng đế! Có cá sấu! Cứu tôi!" Tiếng kêu cứu của 015 lại vang lên lần nữa.

Có cá sấu thì không phải chuyện đùa! Số 032 vốn đang cười vào nỗi đau của người khác nghiêm túc nhìn Lục Bắc Kiêu.

"Số 010, có cứu không?" Cứu thì 015 được hời, không cứu thì thiếu tinh thần đồng đội, bọn họ sẽ bị phạt.

Lục Bắc Kiêu không nói hai lời ném khẩu súng về phía 032, giang hai tay về phía trước, bổ nhào xuống sông, bơi về phía hạ lưu. Số 015 đang ở dưới nước, một con cá sấu to lớn gần bằng anh ta. Miệng há rộng cắn hơn phân nửa chân anh ta.

Răng cá sấu sắc bén như lưỡi cưa to, chẳng mấy chốc có thể sẽ cắn đứt chân số 015.

Ánh mắt số 015 cầu xin nhìn Lục Bắc Kiêu, "Xin anh! Cứu tôi! Giúp tôi một chút!"

Lục Bắc Kiêu toàn thân ướt đẫm, xoay người, cúi xuống rút dao quân dụng dưới chân ra, miệng con cá sâu kia còn đang cắn chặt không có ý định buông ra.

Tay phải cầm con dao quân dụng sắc bén đâm mạnh một cái về phía lưng con cá sấu, một chút một chút lập tức có máu tươi chảy ra, nước bẩn bị máu cá sấu nhuộm đỏ. Con cá sấu kia càng cắn mạnh hơn, số 015 đau đến hét lên, da cá sấu vừa cứng vừa dày, anh dùng hết sức sức mạnh của anh để đâm vào lưng cá sấu cho đến khi lưng cá sấu nát bét thịt, con cá sấu kia mới buông lỏng miệng.

Số 015 thấy chân mình vẫn còn thì nhẹ thở ra ngã xuống nước, khóe mắt chảy nước mắt, "Cảm ơn..."

Maus me đầy mặt nước, Lục Bắc Kiêu lại kinh thường, trả thù, “Tôi cứu cậu vì không muốn bị loại!”

Nói xong câu này anh cầm con dao quân dụng sắc bén lội nước đi lên bờ sông, tổ cứu viện chậm rãi đi đến.

"Ôi! Đồ con lợn, các cậu lại giết động vật hoang dã!" Huấn luyện viên Will đi tới, ý trong lời nói, mạng của các học viên không bằng con cá sấu!

"Hai con lợn các cậu mang con cá sấu đi! Đó là đồ ăn thêm hôm nay của các cậu!" Huấn luyện viên Will lại nói..

"Mẹ! Cuối cùng có thịt ăn!" Số 032 kích động nói.

Khóe miệng huấn luyện viên Will nhếch lên đầy nham hiểm, Lục Bắc Kiêu biết sẽ không có chuyện tốt như vậy!

--

Diệp Kiều rất bất ngờ, người cha ruột phó thị trưởng của cô ngày thường bận trăm công nghìn việc sẽ tới trường học tìm cô, dẫn cô đi ăn cơm.

"Kiều Kiều, hôm nay sinh nhật con, cha chúc con sinh nhật vui vẻ!" Diệp Thắng Huân nhìn con gái ở đối diện, mỉm cười nói.

"Thị trưởng Diệp, hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ đẻ con." Diệp Kiều điềm nhiên nói, không buồn cũng không vui.

Bình Luận (0)
Comment