Tiêu Đề: Thật sự bị cắm sừng
Chiếc bánh kém làm thành tạo hình mũ lưỡi trai, được rắc lên một lớp bột matcha dày!
Trần Tiểu Quả một tay cầm chiếc bánh kem đó, vẻ mặt tươi cười hiếm thấy nhìn cậu cả Diệp đang tái xanh mặt, cô ấy cố ý liếc nhìn Lạc Nhi một cái.
!!!
Cậu cả Diệp định thần lại, nghiến răng nghiến lợi, nhìn Trần Tiểu Quả đang mặc áo phao với vẻ mặt tươi cười.
Cậu ấy biết là cô nhóc này không có lòng tốt làm đồ ăn cho mình như vậy!
Cả cái mũ xanh này, là chuyện gì vậy?!
Và sắc mặt của Lạc Nhi bên cạnh cậu ấy cũng hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại tự nhiên, “Trần Tiểu Quả, sao em lại làm một chiếc mũ xanh tặng cho anh của em vậy?”
Nghe Lạc Nhi nói, Trần Tiểu Quả thầm nghĩ, sao cô ta không chột dạ chút nào vậy?!
Khi Diệp Nhất Mộc không ở đây, cô ta đã dụ dỗ khắp nơi, cậu ấy vừa quay lại, lập tức ra vẻ giả nai si tình chờ cậu ấy trở về!
“Bà cô nhỏ! Cô không mong anh cô tốt chút nào!” Cậu cả Diệp nghiến răng nói, vươn tay xoa mạnh đầu Trần Tiểu Quả.
Sao người nào cũng mong cậu ấy bị cắm sừng?!
Lục Tiểu Vũ như vậy, Trần Tiểu Quả cũng vậy!
“Không cần em mong, anh vốn chính là số mệnh này!” Trần Tiểu Quả cao giọng nói, mỉm cười, đặt bánh kem lên bàn.
“Anh, anh vốn là số mệnh gì?! Nhóc con thối!” Cậu cả Diệp tức giận giậm chân, nửa năm không gặp, hình như cô ấy lại cao thêm một chút, khuôn mặt cũng càng ngày càng giống một thiếu nữ rồi.
Quả nhiên, tiểu nha đầu vẫn đang giận cậu ấy, nếu không sẽ không đem cả chiếc bánh kem mũ xanh đến cho cậu ấy!
Trần Tiểu Quả không để ý tới cậu ấy, đi đến bên sô pha, chào hỏi Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái trốn trong sô pha rất lâu không cùng lập đội giao lưu.
Thấy Diệp Nhất Mộc và Tiểu Bạch Thái đen như nhau, tóc cũng cạo trọc lóc, điều này đã khẳng định suy đoán lúc trước là đúng, mấy tháng nay họ đã đi lính!
Cậu cả Diệp mấy tháng không giao lưu cũng nhanh chóng gia nhập nhóm giao lưu, Lạc Nhi ngồi bên cạnh cậu ấy, không ngừng đút đồ ăn cho cậu ấy.
Lạc Nhi cũng không ngờ, Diệp Nhất Mộc sau khi mất liên lạc mất tháng trở về còn tiếp tục tìm cô ta!
Cô ta còn cho rằng, cậu ấy sớm đã đá cô ta rồi, vì vậy hai tháng gần đây đã không chịu được cảnh cô đơn mà hẹn hò với những chàng trai khác.
Lần này, cô ta phải giữ chặt cậu ấy, sau này cũng không lộn xộn nữa!
Buổi tối sau khi dùng bữa ở biệt thự xong, Lạc Nhi hào hứng đi lên lầu, chuẩn bị đêm nay đoạt lấy cậu cả Diệp.
Kết quả, Trần Tiểu Quả dẫn một đám trẻ con ở đại viện chơi bịt mắt bắt dê!
“Trần Tiểu Quả, em còn nhỏ sao?! Vẫn chơi bịt mắt bắt dê! Đã muộn rồi, anh Mộc Đầu của em đã gọi xe cho các em rồi, các em mau về nhà đi!” Lạc Nhi ra vẻ nữ chủ nhân, nói với Trần Tiểu Quả.
“Chị Lạc Nhi, em và anh Mộc Đầu đã nói rồi, đêm nay bọn em sẽ ở lại đây chơi! Nếu hai người hẹn hò, tốt hơn hết là đi thuê phòng đi, có không khí không phải sao?!” Trần Tiểu Quả cao giọng nói.
Lời của cô ấy vừa hay bị cậu cả Diệp đang đi lên lầu nghe thấy, cậu ấy không vui nói: “Trần Tiểu Quả, em lại học cái không tốt rồi!”
“Anh Diệp, em lại cảm thấy Tiểu Quả Tử nói khá đúng, chúng ta đi sang bên đối diện chơi đi, có được không?” Lạc Nhi làm nũng với cậu cả Diệp, “Anh Thái và chị Vũ hình như cũng đi rồi…”
Ra khỏi khu biệt thự, đối diện chính là một khách sạn năm sao!
Cậu cả Diệp nghĩ đến việc lúc trước luôn bị mấy người bọn họ cười nhạo, rốt cuộc cũng động lòng, “Trần Tiểu Quả, bọn em đêm nay ở đây, đừng có chạy lung tung, biết chưa?!”
Trước khi đi cậu ấy không quen dặn dò Trần Tiểu Quả.
Trần Tiểu Quả vội vàng gật đầu, “Hai người mau yên tâm đi đi! Chút xa cách còn hơn cả tân hôn, một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng!”
Nhóc con thối tha này, đêm nay không biết có ý đồ gì?! Lúc trước còn nghĩ hết cách để ngăn cản cậu ấy, không cho cậu ấy quen với Lạc Nhi!
Lẽ nào, sau khi học cấp ba, cô ấy yêu đương rồi?
Không cố chấp thích cậu ấy nữa?
Nghĩ đến đây, trái tim cậu cả Diệp có chút nghẹn một cách khó hiểu, cậu ấy nghiến răng, lát nữa phải dạy dỗ cô ấy một trận, ai cho cô ấy yêu sớm!
Trần Tiểu Quả sau khi thấy họ lái xe rời đi, lập tức gọi điện cho bạn thân của mình, cũng chính là em gái của chàng trai đã từng hẹn hò với Lạc Nhi lúc trước!
Một lúc sau, cô ấy đã rời khỏi biệt thự.
——
Trong sảnh khách sạn lộng lẫy, Lạc Nhi đang làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, Diệp Nhất Mộc nhận được điện thoại của Trần Tiểu Quả gọi ra bên ngoài khách sạn.
“Trần Tiểu Quả, có phải em lại muốn phá hoại chuyện tốt của anh không?” Cậu cả Diệp nghe lệnh của bà cô Trần Tiểu Quả, đi ra ngoài khách sạn, lúc này, một chiếc xe thể thao dừng lại ở vị trí đậu xe ở cửa khách sạn, một anh chàng đẹp trai từ trên xe bước xuống, đi vào khách sạn.
Lúc đó, Trần Tiểu Quả đang trốn ở bãi đậu xe của khách sạn, sau một chiếc SUV, lén nhìn về phía cửa khách sạn, thấy anh trai của bạn mình đã vào khách sạn, cô ấy nhếch môi, thái độ đang xem kịch hay.
“Phá hoại chuyện tốt của anh? Em rảnh sao? Người lăng nhăng như anh, sớm bị người ta thu phục mới được, nếu không bao nhiêu đóa hoa của đất nước đều bị anh tàn hại?! Không làm phiền anh chơi nữa, anh mau vào khách sạn đi!” Trần Tiểu Quả nói nhỏ, nói xong liền cúp máy.
Nghe giọng điệu này của Trần Tiểu Quả, hình như tiểu nha đầu thật sự không còn hứng thú với cậu ấy nữa!
Cậu cả Diệp ở bên cạnh thùng rác, dập đầu thuốc rồi đi vào khách sạn.
Vừa vào liền nhìn thấy Lạc Nhi đang lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông!
“Anh làm gì vậy, buông tôi ra! Anh Diệp!” Lạc Nhi thấy Diệp Nhất Mộc đi vào, vội vàng thay đổi sắc mặt, vùng vẫy chạy về phía cậu ấy!
Chàng trai trẻ để tóc quiff đẹp trai, thấy Lạc Nhi ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Nhất Mộc, cười chế giễu.
“Chuyện gì vậy?!” Cậu cả Diệp cao giọng hỏi.
Anh chàng đẹp trai để tóc quiff bước tới, “Cậu Diệp, sao anh lại đi cùng bạn gái của tôi?”
Diệp Nhất Mộc sững sờ.
“Ai là bạn gái của anh?! Chúng ta căn bản không quen biết nhau! Sau này anh đừng quấy rầy tôi nữa! Anh Diệp, người này điên rồi!” Lạc Nhi nói rồi kéo Diệp Nhất Mộc định rời đi!
Khóe miệng anh chàng đẹp trai để tóc quiff Hàn Chấn giật giật, “Lạc Nhi, em nói gì cơ? Chúng ta không quen biết nhau?”
Anh ta nhìn Lạc Nhi với mái tóc thẳng, mỉa mai hỏi.
“Chúng ta căn bản không quen biết, là anh luôn theo đuổi tôi âm hồn bất tán! Anh Diệp, mặc kệ anh ta, chúng ta đi!” Lạc Nhi lại nói, hai tay ôm lấy tay của Diệp Nhất Mộc, kéo cậu ấy rời đi.
Nhưng cậu ấy vững như bàn thạch, đâu phải là người mà một cô gái yếu đuối như cô ta có thể kéo được!
“Lương Lạc Nhi! Cô là một con đĩ bắt cá hai tay! Thấy anh ta quay về, lập tức đá tôi có phải không?! Chúng ta không quen biết?! Vậy đây là gì?!” Hàn Chấn bị Lạc Nhi chọc giận, lấy điện thoại ra mở album ảnh, mở ảnh chụp chung của họ ra và đặt trước mặt họ.
Khi nhìn thấy bức ảnh thân mật của Lạc Nhi và người đàn ông này trong điện thoại, cậu cả Diệp nắm chặt tay, hóa ra cậu ấy thực sự bị cắm sừng!
Lạc Nhi nhìn cậu ấy, không ngừng lắc đầu, “Anh Lạc, em, em…”
Diệp Nhất Mộc kéo tay cô ta ra, sức lực đó thực sự có thể bẻ gãy cánh tay của Lạc Nhi!
“Cút!” Cậu ấy lạnh lùng nói một chữ này, thêm một chữ cũng cảm thấy lãng phí nước miếng!
“Anh Diệp!” Lạc Nhi vẫn muốn đuổi theo cậu ấy, nhưng bị Hàn Chấn kéo lại, “Hay lắm Lương Lạc Nhi! Cô thật là đê tiện!”
“Hàn Chấn! Sao anh biết đêm nay tôi đến đây?!” Lạc Nhi thấp giọng hỏi.
Diệp Nhất Mộc đột nhiên quay về, cô ta còn chưa kịp nói chia tay với Hàn Chấn, kết quả anh ta đã tìm đến, còn bị Diệp Nhất Mộc bắt gặp!