Tiêu Đề: Đêm nay đừng đi nữa!
Hàn Chấn cảm thấy Lương Lạc Nhi thật sự là đồ đê tiện, cũng thật sự không coi anh ta ra gì! Còn không biết xấu hổ hỏi anh ta làm sao biết được!
Nếu không phải em gái anh ta nói với anh ta rằng cô ta và cậu cả Diệp đến đây thuê phòng, anh ta vẫn ngốc nghếch nghĩ rằng cô ta chỉ có một mình anh ta!
Anh ta mỉa mai trừng mắt nhìn Lương Lạc Nhi, “Lương Lạc Nhi! Sau này đừng để lão tử gặp lại cô!”
Ném lại câu này, Hàn Chấn liền rời đi, ra khỏi khách sạn, thấy cậu cả Diệp vừa lên xe, anh ta đi tới, gõ cửa xe, đưa cho cậu ấy một điếu thuốc, đương nhiên là Diệp Nhất Mộc không nhận.
“Anh Diệp, tôi thề là tôi tuyệt đối không biết cô ta đang qua lại với anh!” Đều là người trong cùng một giới, địa vị của cậu cả Diệp trong giới này cũng đứng nhất, đứng nhì, Hàn Chấn tất nhiên sợ đắc tội với cậu ấy.
“Tôi biết là anh không có cái gan đó!” Cậu cả Diệp mặt không biểu cảm nói, nói xong, kéo cửa xe lên, tiêu sái rời đi!
Đừng thấy bình thường cậu ấy gọi “Lạc Nhi, Lạc Nhi”, đó là để thể hiện với đám anh em tốt của cậu ấy, khi thực sự bị Lạc Nhi cắm sừng, ngoại trừ việc không thể nhịn nhục được, cậu ấy không hề cảm thấy đau lòng.
Càng sẽ không vì loại giả nai như Lạc Nhi mà nổi giận thậm chí động tay!
Cậu ấy vừa lái xe vừa đeo tai nghe bluetooth, buồn chán muốn gọi điện cho Tiểu Bạch Thái, vừa bấm số lại lập tức dập máy, mẹ kiếp, bây giờ cậu ấy mà gọi điện cho họ, chuyện bị cắm sừng không phải sẽ bị bọn họ biết sao?!
Sau này sẽ lại chế nhạo cậu ấy!
Cặp đôi Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Vũ đó chắc chắn là đang vui vẻ rồi!
Cậu cả Diệp nghiến răng, đang định tăng tốc thì thấy trên lề đường có một bóng người quen thuộc, lập tức tấp xe vào lề.
“Bà cô nhỏ, lên xe đi?!” Cậu cả Diệp kéo cửa kính xe ở ghế phụ xuống, nhìn Trần Tiểu Quả trên lề đường, cao giọng nói.
Trần Tiểu Quả cũng không khách sáo với cậu ấy, ngồi vào hàng ghế sau: “Anh Mộc Đầu, anh kết thúc sớm như vậy sao? Đừng nói là sinh lý có vấn đề gì nhé?!”
Cô ấy giả vờ không biết chuyện cậu ấy bị cắm sừng, cố ý móc mỉa cậu ấy.
!!!
Bà cô nhỏ này sinh ra là để đối đầu với cậu ấy phải không?!
“Trần Tiểu Quả, cái gì gọi là kết thúc sớm? Cái gì gọi là sinh lý?” Cậu ấy cố ý trêu chọc cô ấy nói, liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe, cô nhóc ở ghế sau cười đắc ý, “Em không ở biệt thự chơi nữa sao? Chạy ra ngoài làm gì?”
“À, em ra ngoài mua chút đồ, phiền anh đưa em về nhà đi, trời đổ tuyết rồi, bao nhiêu thịt em còn chưa thu dọn!” Trần Tiểu Quả đùa cợt nói.
“Trần Tiểu Quả! Hóa ra là chuyện tốt mà em làm! Anh nói rồi nhóc con nhà em tặng cho anh bánh kem mũ xanh là có ý gì!” Cậu cả Diệp đập vô lăng nói.
Trần Tiểu Quả không nói gì.
“Nhóc con nhà em lại ngắt một đóa hoa đào của anh!”
“Ồ, anh còn cảm thấy đáng tiếc sao? Quay lại tìm đóa hoa đào nát đó đi, ai ngăn cản anh không cho anh đi chứ?!” Trần Tiểu Quả trợn mắt cao giọng phản bác.
Cậu cả Diệp: “…” Quay lại tìm là không thể, cậu ấy cũng không thực sự tiếc nuối đóa hoa đào nát này!
——
Lục Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch Thái chui trong chăn chơi game sau khi vươn vai ngáp một cái, kéo chăn ra bước xuống giường, “Muộn rồi, về nhà thôi!”
Họ không thật sự đi thuê phòng, mà là quay về đại viện, đây là nhà của ông nội Tiểu Bạch Thái, cách tòa nhà thủ trưởng một đoạn, là một tứ hợp viện nhỏ sạch sẽ.
Tiểu Bạch Thái đi ra khỏi phòng trước, đi tới cửa, mở cánh cửa gỗ, nhìn ra bên ngoài, mặt đất phủ đầy tuyết.
“Bên ngoài tuyết rất dày, đêm nay đừng đi nữa!” Cậu quay người lại, nhìn cô đi ra khỏi phòng, trầm giọng nói.
Lục Tiểu Vũ dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt đẹp nhìn cậu, “Không đi… Cũng được! Lâu rồi không xem phim kinh dị!”