Tiêu Đề: Chúng ta quyết định như thế nhé!
Khi Lục Tiểu Vũ tỉnh dậy, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Bạch Thái đang cầm điện thoại chụp ảnh “giường chiếu” của họ bằng camera trước, cô vươn tay ra cướp lấy!
Mở album ảnh của cậu ra xem, không chỉ có tấm này, cậu đã chụp mấy tấm. Trong ảnh, cô đang ngủ ngon lành, cậu lộ ra nửa khuôn mặt chụp chung với cô!
“Đừng xóa! Lần đầu tiên để làm kỷ niệm!” Thấy cô định xóa, vậu vội vàng ngăn lại.
“Tôi không biết dùng app!” Cô chán ghét nói. Đúng là trai thẳng!
“Nam thanh nữ tú, 360 độ không góc chết, cần gì dùng app!” Cậu nhìn bức ảnh đắc ý nói: “Anh hút điếu thuốc, không sao chứ?”
“Phê chuẩn!”
Cậu ngồi dậy, dựa vào đầu giường, thân trên trần trụi, lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu ngậm trong miệng và châm lửa, Lục Tiểu Vũ nằm ở trên giường, trong không khí vốn ám muội có thêm mùi thuốc lá.
Cô quấn chăn, nghiêm túc nhìn cậu đang hút thuốc.
Ở bên cậu chính là chuyện tự nhiên như vậy, không cần phải lo lắng hay suy nghĩ gì cả!
Cô bò dậy, dựa vào khuỷu tay cậu, giật lấy điếu thuốc trên khóe miệng cậu, ngậm vào miệng, hút như một cô gái du côn, cũng không bị sặc, cậu nghiêng đầu nhìn cô nhưu vậy, càng thêm rung động.
Cậu hôn một cái thật mạnh vào má cô!
Lục Tiểu Vũ duỗi tay trái ra, chỉ đưa ngón áp út ra trước mặt cậu, Tiểu Bạch Thái tỏ vẻ mơ hồ.
“Nhẫn đâu?!” Tiểu tử thối, cứ phải để cô phải nhắc sao?!
Nhẫn?
“Chiếc nhẫn hồi đó!” Cô quay người nhìn cậu, lớn tiếng nói.
Cậu chợt hiểu ý của cô là gì, “Chiếc đó… đã mất từ lâu rồi… Không phải em không cần sao…”
Lục Tiểu Vũ: “…”
Cô ném điếu thuốc đi, tức giận nằm xuống!
Cậu mỉm cười bất lực, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp mở ra, nắm lấy tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn có đính một viên kim cương nhỏ mà cậu đã mua bằng tất cả tiền tiết kiệm năm 12 tuổi vào ngón áp út tay trái của cô, “Ơ… nhỏ rồi!”
Lục Tiểu Vũ vẫn tỏ vẻ không vui.
“Đeo ngón út, đeo ngón út là vừa đẹp!” Cậu vội vàng nói, đeo chiếc nhẫn đó vào ngón út của cô!
“Không mất còn lừa em!” Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón út, trợn mắt nhìn cậu nói.
Cậu nắm lấy tay cô, nhìn chiếc nhẫn rồi tự hào nói: “Không ngỡ vứt đi, vẫn luôn giữ lại, dù sao năm đó cũng phải mất mấy nghìn để mua!”
“Khá lắm!” Cô nói, “Thái Dư Bạch, chúng ta quyết định như thế nhé, anh dám phản bội em… thử xem!” Cô quay sang nhìn cậu, nghiêm túc và bá đạo nói.
Cậu mỉm cười, lật người ở trên người cô, nghiêm túc nói: “Nếu anh phản bội em, anh sẽ tự bắn mình trước!”
“Làm gì vậy, làm gì vậy hả, cút ra!” Cảm thấy cậu lại sắp rục rịch manh động, cô vội vàng nói.
“Lần này nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn!” Cậu cười ám muội. Lần đầu tiên không kiên trì được mấy giây, lần thứ hai, kiên trì đến khi cô không chịu nổi!
Cô tát một cái vào mặt cậu!
Cậu nắm lấy tay cô, mười ngón tay siết chặt, áp vào bên hông cô, đang định khống chế tay còn lại, cảm thấy vị trí gan bàn tay của cô rất thô ráp, cậu nhướng mày.
“Sao gan bàn tay lại có vết chai rồi?” Cậu chu đáo hỏi.
Trong đầu Lục Tiểu Vũ nhớ lại cảnh tượng mình luyện tập ở trường tập bắn với khẩu súng lục tiêu chuẩn trên tay mỗi ngày trong mấy tháng qua.
“Không phải quay phim sao, do luyện tập dây roi!” Cô cười nói, lòng bàn tay cậu cũng đầy vết chai.
“Không đeo găng tay à?! Làm gì có ai quay phim như em? Còn thật nghiêm túc!” Cậu không vui nói.
“Đương nhiên phải nghiêm túc rồi, đây gọi là kính nghiệp! Sau đó còn có cảnh hôn nữa! Đừng nói chứ, diễn viên nam đóng vai nam chính cũng khá nam tính…” Chưa kịp nói hết lời thì cô đã cảm nhận được ánh mắt muốn xử lý cô đến mức không xuống nổi giường của cậu Thái!