Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1657 - Chương 1657:

Chương 1657:

Tiêu Đề: Cứ lạnh nhạt với anh như thế này sao?

Cảnh hôn là không thể có, hoặc là mượn góc quay hoặc là dùng đóng thế, cậu làm người đóng thế cho diễn viên nam đó là được rồi!

Lại còn khoe diễn viên nam đó đẹp trai!

Cậu không xử lý cô đến khi cô xin tha thì không phải là cậu Thái!

“Thái Dư Bạch! Anh là cầm thú sao?!” Tư lệnh Vũ nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt ga trải giường, chiếc nhẫn trên ngón út phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Chết tiệt, cô thật hối hận!

Để tiểu tử thối “ăn mặn” sớm như vậy!

Chiếc xe này một khi đã chạy, dường như không dừng lại được…

“Tư lệnh Vũ quá khen rồi!”

Cậu cười xấu xa, khóe miệng nhếch lên đắc ý, không có người đàn ông nào không thích bị mắng là cầm thú, điều này có nghĩa là cậu có năng lực dũng mãnh ở phương diện nào đó!

Lục Tiểu Vũ: “…” Tên khốn!

Nước mắt cô bị ép ra, khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn cậu.

“Sao lại khóc thật rồi? Vẫn khó chịu sao?” Cậu dịu dàng hỏi, ánh mắt yêu thương.

Biết rằng đây là lần đầu tiên của cô, sẽ không quá dễ chịu, không giống với người đàn ông là cậu, tha hồ làm bậy!

Cô rơm rớm nước mắt, không để ý đến cậu, cô chỉ cảm thấy mất mặt, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng khóc trước mặt cậu!

Bây giờ bị tiểu tử thối giày vò mà khóc!

“Bảo bối ngoan, cố chịu nhé!” Cậu dịu dàng dỗ dành.

Lục Tiểu Vũ: “…” Dỗ dành cô như vậy, có cảm giác thoái binh!

Sự thật đã chứng minh những gì đàn ông nói trên giường đều là nói dối!

——

Đêm khuya, phòng bệnh bệnh viện

Sau khi Lâm Dương đánh răng rửa mặt xong, đi đến bên cạnh Lục Tiểu Cổn đang nằm trên sô pha, tựa đầu vào tay vịn của sô pha, tựa hồ như đang ngủ say, ngập ngừng nói: “Anh Lục, đã muộn rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi!"

Cậu mở mắt, ngồi dậy, “Anh không đi!”

Cậu đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

“Anh Lục! Anh có thể đừng khiến em khó xử được không?!” Cô nhìn bóng lưng cậu nói.

Khó xử?

Lục Tiểu Cổn xoay người nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, không nói gì rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong quay lại, thấy cô đang mở chiếc ghế gấp của người chăm sóc, cậu kéo cô ra, lặng lẽ giúp cô mở ra, không nói một lời, sau đó đi đến tủ tìm một chiếc chăn, đi đến bên sô pha, nằm xuống và ngủ.

Lâm Dương nhìn ông nội vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, rồi lại nhìn cậu, trái tim như thể có dao cứa.

Đêm nay, cô gần như lại không ngủ.

Kể từ khi ông nội hôn mê, cô chưa từng không bị mất ngủ, cũng căn bản không có thời gian đọc sách học hành.

Trước mắt, ngoại trừ ông nội, dường như không có gì là quan trọng nữa…

Chỉ cần ông nội có thể tỉnh lại, cho dù cô không vào được đại học, cho dù giảm đi mười năm hai mươi năm tuổi thọ, cô cũng bằng lòng!

Nhưng sự việc trái với mong muốn, lại một tuần nữa trôi qua, ông nội Khương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Một tuần này, ngoài việc về nhà tắm rửa, thay quần áo, cậu gần như ở bên cô như hình với bóng, chỉ nói chuyện với cô khi gọi cô ăn cơm.

Cô cũng không nói chuyện với cậu, ngoài việc thuyết phục cậu về nhà, dường như cô không biết phải nói gì với cậu.

Cậu giúp cô đi nộp viện phí, lấy thuốc, lấy nước nóng, giúp ông cụ lật người… Chuyện gì cũng tranh làm trước cô.

Mỗi lần người nhà họ Khương đến đều xin lỗi cậu, nhưng cậu đều không quan tâm.

“Ông ơi, ngày kia là đêm giao thừa rồi, ông thích ăn sủi cảo nhất, ông mau tỉnh lại, Dương Dương gói sủi cảo cho ông ăn, có được không?” Cô vừa giúp ông cụ cắt móng tay vừa nói.

Lúc này, Diệp Kiều gõ cửa bước vào, cô mang rất nhiều trái cây, còn có một thùng sữa chua cho Lâm Dương ăn.

Lâm Dương lập tức tiến lên đón, Lục Tiểu Cổn cũng đi tới.

Diệp Kiều đi tới bên giường bệnh, nhìn thủ trưởng Khương, lại nói chuyện với Lâm Dương.

“Dương Dương, chú Lục của con sáng nay đặc biệt gọi điện cho cô, bảo cô mời con đến nhà chúng ta đón Tết! Con thấy có được không?” Hai người ngồi xuống ghế sô pha, cô nắm tay Lâm Dương nói.

“Cô à, con cám ơn cô và chú, nhưng con vẫn phải trông ông nội… Không qua đươc ạ! Còn nữa cô ơi, cô khuyên anh Lục, bảo anh ấy về nhà có được không? Một người cao lớn như anh ấy, ngày nào cũng ngủ trên sô pha…” Lâm Dương khàn giọng nói.

“Dương Dương, cô không khuyên được nó, con cứ kệ nó đi, hai đứa là người yêu, đồng cam cộng khổ cũng là điều nên làm!” Diệp Kiều lại nói, không hề thương xót con trai, chỉ biết rằng, lúc này con trai phải ở bên cạnh Lâm Dương.

“Nhưng mà cô ơi, con không muốn anh ấy phải chịu khổ với con!” Cô kích động nói, Lục Tiểu Cổn vừa lấy nước nóng về, nhìn cô một cái, không nói gì, sải bước đi vào nhà vệ sinh.

Cô là đang chùn bước, cậu hiểu!

Cô thậm chí còn nghĩ rằng Khương Dao Dao tồi tệ như vậy là bởi vì cô và cậu yêu nhau!

Trong nhà vệ sinh, Lục Tiểu Cổn kích động muốn ném bình nước nóng, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được!

Nhìn mình trong gương, cậu nghiến răng cười.

Cậu không nghe thấy Diệp Kiều thuyết phục cô như thế nào, nhưng cậu hiểu, không ai có thể thuyết phục cô!

——

Khi Lâm Dương vào phòng bệnh, chỉ thấy nhân viên chăm sóc đang giúp ông nội Khương lau người, cô vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng bị Lục Tiểu Cổn chặn lại.

“Người do anh gọi đến! Anh ta chuyên nghiệp hơn em!” Cậu nắm chặt tay cô, trầm giọng nói.

“Em đã làm được một tháng rồi, đủ chuyên nghiệp rồi! Em muốn tự chăm sóc ông nội! Không cần nhân viên chăm sóc!” Lâm Dương kích động phản bác, trừng mắt nhìn cậu.

Nhân viên chăm sóc vừa hay lau người xong, đắp chăn cho ông cụ rồi đi ra ngoài.

“Lâm Dương! Nếu ông nội Khương vĩnh viễn không tỉnh lại, có phải em cũng sẽ không sống một cuộc sống bình thường nữa?!” Hai tay cậu nắm lấy vai cô, lớn tiếng hỏi.

“Đúng!” Cô nói như đinh đóng cột.

“Nếu ông không thể tỉnh lại, em định đối xử với anh như nào?! Cứ lạnh nhạt với anh như thế này sao?!” Cậu lại hỏi, vẻ mặt phẫn nộ.

Lâm Dương bị cậu hỏi đến sững sờ, thật lâu sau mới gật đầu, “Tha cho em đi… Bây giờ trong đầu em, trong lòng em chỉ có bệnh tình của ông nội, những cái khác thực sự không quan tâm…”

Cậu buông vai cô ra, mỉm cười một cách nực cười.

Thấy cô cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy, bộ dạng gầy đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, lửa giận trong lòng lập tức tan biến, ôm cô vào lòng.

“Đồ ngốc, ông nội Khương làm sao có thể không tỉnh lại? Ông nhất định sẽ tỉnh lại! Chúng ta cũng vĩnh viễn ở bên nhau! Đều sẽ ổn thôi!” Vừa rồi, là cậu nhất thời mất kiểm soát, lúc này sao có thể trách cô, ép cô?!

Lâm Dương không gì, xoay người trở lại giường bệnh, cầm lấy tờ báo, như thường lệ, đọc cho ông cụ nghe.

——

“Cổn Gia, sao hôm nay cuối cùng cũng chịu ra ngoài chơi rồi?!” Diệp Nhất Mộc đón Cổn Gia ở cửa hông bệnh viện, trượt cửa kính xe xuống, cao giọng nói với cậu.

Cậu ấy mở cửa xe ra, Cổn Gia lạnh lùng nói: “Xuống xe!”

Cậu cả Diệp sững sờ, Cổn Gia lại nói một lần nữa, cậu ấy lập tức xuống xe, chỉ thấy cậu chui vào!

“Tôi nói này, cậu tìm chỗ chết à?! Không có bằng lái mà cũng dám lái?! Đây là khu vực trung tâm thành phố, lúc nào cũng có…” Mấy chữ cảnh sát giao thông còn chưa kịp nói, Cổn Gia đã lấy ra một tấm nhỏ từ túi, cài lên kính chắn gió!

“Vãi…! Lấy được lúc nào vậy?!” Họ vừa quay về, cậu đã lấy được bằng lái rồi!

Cổn Gia cởi áo khoác, thắt dây an toàn, điều chỉnh góc độ kính chiếu hậu, “Liên lạc với mấy tên chơi đua xe, hẹn gặp ở trường đua, anh đây hôm nay muốn điên rồ!”

Cậu cả Diệp hơi sững sờ, rồi mỉm cười, “Vậy đương nhiên là được rồi! Để tôi gọi cả Tiểu Bạch Thái và Tiểu Vũ!”

Bình Luận (0)
Comment