Tiêu Đề: Anh đây là đến phá trường đua!
Cậu cả Diệp chốc lát hiểu ra, Cổn Gia hôm nay là không thoải mái trong lòng! Nếu không sao đột nhiên lại có hứng muốn chơi đua xe với đám phú nhị đại?
Cậu luôn rất giản dị, người anh em là cậu ấy thường cầu xin cậu đi ra giới bên ngoài dẫn cậu cùng làm ra vẻ, cậu chưa từng đồng ý, còn phải chê bai cậu ấy một trận!
Trên trường đua xe có diện tích 150 mẫu, tổng chiều dài đường đua là 2,24 km, với 14 góc cua, tốc độ tối đa có thể đạt 200 km/h, từng chiếc xe thể thao đã được sửa sang lao vùn vụt qua, ống xả phát ra tiếng nổ làm phấn chấn lòng người!
Trường đua xe này bình thường ngoài tổ chức các cuộc thi cấp F3 chuyên nghiệp, đa phần dùng để giải trí và luyện tập.
Đám công tử chơi đua xe ở đế đô thường xuyên đến đây chơi, Diệp Nhất Mộc thường có tiếp xúc với bọn họ, nhưng mấy người Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái ít khi tiếp xúc với giới này.
Nhưng không có nghĩa là họ không chơi đua xe.
“Nhìn thấy chưa? Chính là tên tóc trắng đeo hoa tai, tên là Trương Vũ, biệt danh là Bạch Tuộc, là người ngạo mạn nhất trong giới này, cậy kỹ năng lái xe tốt, sửa sang cấu hình xe đẳng cấp, xưng vương xưng bá trong giới này, người cũng rất ngạo mạn! Lúc trước anh đây không vừa mắt anh ta nhất!”
Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bích mui trần, đậu bên lề đường đua, Cổn Gia vẫn ngồi trên ghế lái, hút thuốc, cậu cả Diệp dựa vào cửa xe chỗ ghế lái, kẹp điếu thuốc trên tay, nói với cậu.
Cổn Gia mặc áo len xám, để lộ cổ áo sơ mi trắng, đội mũ lưỡi trai đen nhả khói, không nói gì.
Lúc này, chiếc xe Jeep màu đỏ tươi dừng ở chỗ đậu xe cách bọn họ ba chiếc, Tiểu Bạch Thái bước xuống từ ghế phụ, chào hỏi hai người họ, chạy về phía siêu thị trong trường đua, mua nước ngọt cho Lục Tiểu Vũ!
Lục Tiểu Vũ lười xuống xe, mở cửa kính xe để không khí trong lành tràn vào trong xe, đợi Tiểu Bạch Thái.
Một chiếc xe thể thao màu trắng cũng chạy vào trường đua xe.
“Tả Nguyên, anh muốn đua xe sao? Anh nghèo đến phát điên rồi à? Đây là một canh bạc!” Trần Tiểu Quả trên ghế phụ nói với Tả Nguyên ngồi trên ghế lái.
Nhà kính sen đá của họ ở gần đây, toàn bộ cây cối đều đã được phun một lượt thuốc sát trùng để ngăn ngừa ngộ độc, Tả Nguyên đưa cô ấy ra ngoài hóng gió, vừa rồi trên đường nghe anh ta gọi điện thoại nói rằng hôm nay có thể có cuộc đua, Trần Tiểu Quả liền mất bình tĩnh.
Tả Nguyên trên ghế lái nghiêng đầu nhìn cô ấy, khóe miệng nhếch lên, “Trần Tiểu Quả, em nghĩ rằng có lúc em rất giống cái gì?”
“Giống cái gì?” Trần Tiểu Quả nghi hoặc.
“Rất giống… bà cô ở văn phòng đường phố! Còn là người đeo băng đỏ trên tay!” Tả Nguyên đánh vô lăng, trịnh trọng nói.
Trần Tiểu Quả tức giận nghiến răng, “Anh mới là bà cô của ủy ban khu phố! Nếu các anh dám cược tiền, em sẽ tố cáo!”
Cược tiền?
Tả Nguyên không thể nhịn được cười!
Lúc này, Trần Tiểu Quả thoáng nhìn thấy một bóng người đáng ghét, nhìn kỹ thì đúng là cậu, còn có anh Tiểu Cổn vậy mà cũng đến đây!
Hôm nay mọi người muốn làm gì vậy?!
Lại lướt nhìn, Trần Tiểu Quả thấy Trần Tiểu Vũ cũng đã đến, còn có mấy nam nữ thanh niên trông rất ngạo mạn đi tới bên xe của cô!
Trần Tiểu Vũ ngồi ở ghế lái đang thổi kẹo cao su một cách nhàm chán, bốn người nam nữ đi tới bên cửa xe, đi đầu là một người đàn ông quái dị nhuộm tóc trắng, đeo hoa tai, mặc áo khoác da màu đen đi tới bên xe, khuỷu tay đặt trên khung cửa.
“Người đẹp, trông lạ quá, đi cùng với ai vậy?” Người đàn ông quái dị tóc trắng nhìn Lục Tiểu Vũ vừa xinh vừa ngầu, buộc tóc đuôi ngựa cao, rõ ràng là muốn dụ dỗ.
Lục Tiểu Vũ nuốt lấy bong bóng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông quái dị đột nhiên xuất hiện bắt chuyện với cô, trông rất lợi hại ở bên ngoài cửa, “Đến đây chơi, còn phải đi cùng ai sao?”
Cô tức cười nói.
Nếu nhớ không nhầm thì Diệp Kiều là cổ đông lớn của trường đua xe này, mấy năm trước chỗ này suýt chút nữa thì đóng cửa, Diệp Kiều huy động vốn, sửa thành đường đâu cấp F3 chuyên nghiệp.
“Đương nhiên, em gái mới đến đây chơi đúng không? Ngành nào cũng có quy tắc của nó, địa bàn này đều là của Bạch Tuộc anh đây!” Tên quái dị tóc trắng đeo găng tay da đen, nhìn Lục Tiểu Vũ vẫn đang bình tĩnh thổi bong bóng nói.
“Sao còn ngồi ở trng xe? Anh Bạch Tuộc đang nói chuyện với cô đấy, còn chưa chịu xuống!” Một cô gái phía sau hét lên với Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ không thèm để ý, liếc nhìn anh Bạch Tuộc đang bò ở cửa xe của cô nói:
“Anh ở ngành nào? Ngành sửa xe? Vậy giỏi rồi! Công việc kỹ thuật à!”
Vừa nói cô vừa giơ ngón tay cái.
Anh Bạch Tuộc mỉm cười, lùi lại, như thể để cô cho đàn em xử lý.
“Này! Nhóc con nhà cô nói chuyện với anh Bạch Tuộc kiểu gì vậy?! Dám nói anh Bạch Tuộc của chúng tôi là sửa xe!” Đàn em ở phía sau anh Bạch Tuộc hét lên với Lục Tiểu Vũ, chỉ ngón tay vào cô.
“Ông anh, tôi không nói anh ta là sửa xe, tôi chỉ là thấy anh ta giống sửa xe, nên hỏi như vậy!” Lục Tiểu Vũ cười nói, nói xong lại thổi bong bóng.
Lục Tiểu Vũ vừa dứt lời, khiến đám người anh Bạch Tuộc bốc khói giận dữ.
“Cô, nhóc con nhà cô!” Đàn em tiến lên, chỉ tay vào cô, lúc này, ngón trỏ của anh ta bị một bàn tay tóm lấy, đẩy ra, suýt nữa thì gãy!
“Mẹ cậu không dạy cậu, dùng tay chỉ vào người khác là bất lịch sự à?” Tiểu Bạch Thái đừng bên cạnh xe, liếc nhìn đàn em, nhàn nhạt nói, một tay đưa chai Bắc Băng Dương cho Lục Tiểu Vũ ở trong xe.
“Ủa! Lại là người lạ ở đâu chui ra vậy?! Người nào có mắt không tròng đưa vào vậy?!” Anh Bạch Tuộc lại thấy Tiểu Bạch Thái xuất hiện, cao giọng hét lên.
“Anh em đưa đến!” Lúc này, cậu cả Diệp và Cổn Gia đi về phía bên này.
Anh Bạch Tuộc nheo mắt nhìn cậu cả Diệp bước tới, một lúc sau mới nhận ra cậu ấy, “Ồ, là cậu Diệp à, lâu lắm không gặp! Sao vậy, không dám đến chơi nữa sao?”
Khi nói, ánh mắt ngang ngược quan sát người anh em đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt bên cạnh cậu cả Diệp.
Nghe lời nói ngạo mạn của Bạch Tuộc, cậu cả Diệp rất muốn đánh anh ta.
“Anh đây không dám đến chơi, hẹn đám người các anh làm gì?!” Cậu ấy không khách khí nói.
Khi họ nói chuyện, càng ngày càng có nhiều nam nữ thanh niên tập hợp xung quanh, đa phần đều thành đôi thành cặp, Trần Tiểu Quả và Tả Nguyên cũng đi về phía bên này.
“Ôi chao, cậu cả Diệp bản thân thích bị ngược, còn dẫn anh em cùng đến tìm ngược! Người anh em này, xưng hô thế nào vậy?” Anh Bạch Tuộc lại đắc ý nói, nhìn về phía Lục Tiểu Cổn luôn không nói gì, nhìn có vẻ rất không tầm thường nói.
Lục Tiểu Cổn tiến lên một bước, nhàn nhạt nói: “Xưng hô thì không cần thiết, anh chỉ cần hiểu rằng anh đây đến phá trường đua!”
Anh Bạch Tuộc hừ lạnh, “Phá trường đua?” Như đang nghe chuyện cười, “Dựa vào cậu sao?”
“Chính là tôi! Đường đua này có tổng chiều dài 2,24 km, ai chạy hết trong thời gian ngắn nhất thì người đó sẽ thắng, người thua phải gọi đối phương là “ông”!” Lục Tiểu Cổn đội mũ lưỡi trai, cao hơn anh Bạch Tuộc mấy phân, cụp mắt xuống, nhìn anh ta nói.
“Ồ, tiểu tử này từ đâu đến, dám thách thức anh Bạch Tuộc của chúng ta!”
“Tiểu tử, cậu biết đây là ai không? Vả lại, cậu có xe không?!”
Trong đám người, có người hét lên với Lục Tiểu Cổn.
Cậu cả Diệp đang định tiến lên, bị Cổn Gia đưa tay ngăn lại, “Tôi không có xe, dùng chiếc GranTurismo MC Stradale màu xanh lam của cậu Diệp để đua! Anh dùng xe gì thì tùy!”
Cậu cả Diệp: “…” Vậy mà không dùng chiếc xe thể thao cấu hình đẳng cấp để trong nhà để xe bên này để đua với Bạch Tuộc, còn khiêm tốn nói rằng không có xe!
Đây là không để Bạch Tuộc vào mắt đến mức nào!