Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1661 - Chương 1661:

Chương 1661:

Tiêu Đề: Anh Lục, xin lỗi.

Chiếc xe ở gara số một kia đúng là còn cao cấp hơn chiếc xe của anh ta!

Anh Bạch Tuộc càng nhận thức rõ, hôm nay anh ta đã gặp phải nhân vật trâu bò như thế nào rồi!

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy chiếc xe mà nhân viên trường đua đưa cho cậu trông cũng không bắt mắt lắm, nhưng nó đã được sửa sang thành chiếc xe đỉnh nhất toàn trường.

Cậu lên xe, lao vút đi!

“Tâm trạng của ngài Cổn còn chưa tốt má!”. Cậu cả Diệp sâu xa nói.

Bên kia, Trần Tiểu Quả lấy tiền và xòe tay ra trước mặt Tả Nguyên, anh ta cười hề hề nhìn cô và nói: “Trần Tiểu Quả, anh cũng không đặt cược!”

“Vắt cổ chày ra nước!”. Trần Tiểu Quả hung ác liếc nhìn anh ta một cái, nói xong rồi lập tức xoay người đi.

“Tiểu Quả Tử, còn thằng cháu nào không chịu đưa tiền không? Anh đánh giúp em!”. Cậu cả Diệp nịnh nọt nói với Trần Tiểu Quả.

“Không có!”. Cô lạnh lùng nói, không cho cậu sắc mặt tốt.

Cậu cả Diệp: “…”. Cái bà cô nhỏ này khi nào mới có thể cho cậu quả ngọt để ăn đây?!

Lâm Dương nhớ hơn một giờ chiều là cậu đến, bây giờ sắp mười một giờ đêm rồi, có lẽ đêm nay cậu sẽ không đến, cô khóa cửa phòng bệnh lại từ bên trong chuẩn bị ngủ.

Ở cửa có tiếng động.

Cô vừa mới mở cửa ra thì một mùi rượu nồng nặc đã đập thẳng vào mặt, còn có mùi thuốc lá nữa!

Tiểu Bạch Thái đỡ cậu lặng lẽ vào phòng bệnh.

“Lâm Dương, anh của tôi uống nhiều quá, sống chết đòi tới bệnh viện, không ai khuyên được, tôi đưa anh ấy đến đây!”. Lục Tiểu Vũ đứng ngoài cửa, nói với Lâm Dương.

Lâm Dương gật đầu, cái tính bướng bỉnh của cậu quả thật không người nào khuyên nổi.

“Lúc chiều anh ấy đua xe với ai đó, mũ bảo hiểm cũng không đội, suýt nữa đâm xe nát bét!”. Lục Tiểu Vũ lại nói.

Vừa nói xong, trái tim của Lâm Dương đã bị hành hạ đến tê dại vì ông Khương hôn mê bất tỉnh, nay lại run lên dữ dội, cô kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Vũ.

“Trong lòng anh ấy không thoải mái, đua xe, uống rượu, hút thuốc, để trút bỏ!”. Lục Tiểu Vũ lại nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy thê thảm như vậy!”

Lâm Dương sao lại không biết vì sao cậu không thoải mái chứ?!

Cô cắn chặt môi dưới, viền mắt ẩm ướt.

“Được rồi, ban đêm bệnh viện không cho người ngoài vào, chúng tôi vất vả lắm mới lén chạy tới được, đi trước đây, anh ấy thì làm phiền cô rồi!”. Lục Tiểu Vũ thấy Tiểu Bạch Thái ra ngoài thì nói với Lâm Dương, sau đó ôm cánh tay Tiểu Bạch Thái rời đi.

Nhìn cậu say mèm trên ghế salon, Lâm Dương đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt cậu, nhìn cậu dựa vào luồng sáng yếu ớt.

“Anh Lục, xin lỗi…anh phải sống tốt, đừng làm em lo lắng, có được không? Em không biết nên làm thế nào với anh cả, trong đầu em bây giờ chỉ nghĩ đến bệnh của ông nội thôi…em xin lỗi…”

Cậu đang ngủ, không đáp lại cô, trong phòng bệnh yên tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc vừa bất lực vừa bi thương của cô gái…

Cũng như năm ấy, người thân duy nhất trên đời của cô là bà ngoại mất, cô trốn trong góc mà khóc, có một ông cụ mặc quân trang, mặt mũi hiền lành, khiến người ta có cảm giác rất tin tưởng rất thân thiết, đi tới trước mặt cô, ôn hòa nói: “Dương Dương đừng khóc, sau này ông sẽ là người thân của con, có được không?”

“Dương Dương…đừng khóc…con phải sống thật tốt…”. Trên giường bệnh, ông cụ vẫn đang hôn mê, gào thét trong lòng, chẳng qua bất kể ông có kêu thế nào thì cũng không phát ra được âm thanh nào.

Lúc Lục Tiểu Cổn thức dậy thì phát hiện Lâm Dương đang ngồi dưới đất, úp mặt vào ghế salon trước mặt cậu mà ngủ, trông chừng cậu như con chó con, nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, còn có vệt nước mắt, trái tim cậu nhất thời thắt lại, cổ họng tắc nghẽn.

Cậu xuống ghế, khom lưng nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía giường dành cho người chăm nom, khẽ khàng buông cô xuống, đắp chăn lên.

Cậu ngồi bên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.

Vì cô mà trong lòng cậu không thoải mái, nhưng cậu thà là đi đua xe, đi ngược đãi mấy tên cặn bã, thậm chí là say rượu, cũng không chịu trút giận lên người cô…

Bình Luận (0)
Comment