Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1662 - Chương 1662:

Chương 1662:

Tiêu Đề: Vật quy nguyên chủ!

Cho dù trong lòng thật sự có một chút tức giận với cô, thậm chí là oán trách cô!

Tức cô vì cô tự trừng phạt mình vì sai lầm của người khác, tức cô vì cô ngốc!

Trách cô vào lúc gặp khó khăn lại thấy bọn họ không nên ở bên nhau, muốn từ bỏ cậu!

Nhưng sao cậu có thể trút lên người cô được? Cậu không nỡ, một mặt là yêu cô, mặt khác, cậu là một người có lòng đồng cảm.

Chẳng qua chỉ là một cô gái chưa tròn 18, ông cụ đáng thương nằm trên giường bệnh, khả năng sẽ mãi mãi không tỉnh lại được là ân nhân của cô, vào lúc này, tâm lý của cô suy sụp cũng là chuyện bình thường.

Cô nghiêng người co ro ngủ, tư thế ngủ như vậy chứng tỏ thiếu cảm giác an toàn.

Ánh mắt cậu đong đầy yêu thương, cậu nhẹ nhàng tém chăn lại cho gọn.

Trong lúc lơ đãng, cậu ngửi được mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá trên người mình, cậu nhíu mày, cậu nhớ uống rượu xong là muốn về đại viện, không muốn để cô nhìn thấy mình sa sút tinh thần.

Chắc chắn là Lục Tiểu Vũ cố tình đưa cậu đến bệnh viện rồi!

Con nhóc thúi này chắc chắn đã thêm mắm dặm muối gì đó rồi, nên mới chọc cho chị dâu của nó khóc!

Lâm Dương hiếm khi ngủ được một giấc yên ổn đến hừng đông, sau khi thức dậy nhớ lại chuyện đêm qua, cô lập tức chồm dậy nhìn về phía sofa, nơi đó trống trơn, chỉ còn lại một cái chăn!

Chắc cũng là cậu ôm cô về giường ngủ, cô xuống giường, đi tới bên giường bệnh, nhìn ông cụ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, ngực tắc nghẽn.

“Ông nội, sao ông lại bướng bỉnh thế? Còn không tỉnh! Sau này chờ ông tỉnh lại, ông đừng hòng uống một hớp rượu nào, hút một điếu thuốc nào, ăn một miếng thịt kho tàu nào nữa! Ông nhìn xem, anh Lục mạnh mẽ ưu tú như vậy cũng bị hành hạ đến mức tự đi dằn vặt bản thân rồi kìa…Ông không đau lòng sao?!”. Cô thở phì phò nói.

Ông cụ vẫn không đáp lại cô.

Cô đi một mình đến cửa hàng ăn sáng bên ngoài bệnh viện ăn sáng, sau khi trở về, đợi rất lâu mà cũng không thấy cậu tới.

Anh ấy vẫn đang tức giận sao?!

Sợ cậu sẽ tiếp tục làm ra những chuyện nguy hiểm để trút giận, cô gửi một tin nhắn wechat khuyên cậu.

Hôm nay đã là 29 tết, sáng sớm Lục Tiểu Vũ đã bị Lục Tiểu Cổn gọi dậy, giống như tết năm rồi, hai anh em một người phụ trách cắt giấy đỏ, một người phụ trách viết câu đối xuân.

Ngài Cổn kể từ khi biết viết thư pháp là bao trọn gói viết câu đối xuân cho cả nhà họ Lục!

Lúc này, Lục Tiểu Vũ đang cắt giấy, Lục Tiểu Cổn đứng bên cạnh một cái bàn bát tiên, trên bàn bày một tấm giấy đỏ, bên trên là nét chữ bút lông cứng cáp mạnh mẽ, trên mặt đất đã bày đầy câu đối xuân đã viết xong.

“Lục Tiểu Cổn, cái này gọi là khổ nhục kế, anh hiểu chưa?! EQ của anh không phải luôn cao lắm sao? Chị đây giúp anh rồi, anh còn không cảm kích, lại còn nghi em!”. Lục Tiểu Vũ vừa cắt giấy vừa tức giận nói.

“Em chọc cô ấy sợ quá mà khóc! Trong lòng cô ấy đã đau khổ lắm rồi, còn phải quan tâm anh, em muốn ép cô ấy chết à?!”. Lục Tiểu Cổn tay phải cầm bút lông, đứng thẳng người, khiển trách Lục Tiểu Vũ.

Cậu đang trách Lục Tiểu Vũ thêm mắm dặm muối với Lâm Dương về chuyện cậu “tự ngược đãi bản thân”, ngài Cổn cậu là cái loại người sẽ tự ngược đãi bản thân sao? Chỉ biết ngược đãi người khác thôi!

Lục Tiểu Vũ: “…”. Mẹ kiếp! Con ma cuồng vợ phiên bản 2.0 của nhà họ Lục!

Cô trợn trừng mắt, không nói gì mà nhìn anh ruột của mình!

Lục Tiểu Cổn khom lưng tiếp tục viết.

Lúc này, cửa phòng vang lên, ngay sau đó, em trai của bọn họ: bạn Tiểu Thất – đi đến.

Thấy Tiểu Thất đến, Lục Tiểu Vũ lười biếng giao công việc cắt giấy cho Tiểu Thất, sau đó bỏ chạy!

Lục Tiểu Vũ vừa mới đi, Tiểu Thất đã khóa trái thư phòng lại, Lục Tiểu Cổn đứng thẳng người nhìn cậu:

“Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?”.

Tiểu Thất lấy từ trong túi của mình ra một cái hộp có tạo hình cổ điển, đặt lên bàn bát tiên: “Anh cả, vật quy nguyên chủ!”.

Bình Luận (0)
Comment