Tiêu Đề: Cậu nói cho anh biết đi, dùng nó như thế nào để cứu người!
Lục Tiểu Cổn nhướn mày, đặt bút lông lên giá bút hình núi, mắt nhìn lên cái hộp, tò mò cầm lấy.
“Ban đầu em đã muốn tìm cơ hội đưa cho anh cái ngày anh 18 tuổi rồi, kết quả anh luôn luôn ở cùng chị dâu, sau đó lại ra nước ngoài!”. Dạ Thất cởi áo khoác ra, móc lên móc áo, chuẩn bị cắt giấy.
Trong ký ức ở kiếp trước, có lần vào dịp tết, anh cả bảo cậu cắt giấy đỏ, đứa nhỏ nghịch ngợm như cậu chỉ thích chơi nên không chịu, sau đó bị đánh một trận!
Sau này bọn họ hy sinh, cậu có muốn cắt giấy cho anh cả cũng không còn cơ hội nữa.
Cậu xắn tay áo sơ mi lên, ngồi vào ghế, nghiêm túc bắt đầu làm việc.
Lục Tiểu Cổn lấy ra một cái túi gấm từ trong hộp, mở ra, bên trong là một thứ gì đó bằng kim loại tuy rất nhỏ nhưng lại nặng.
“Đây là, vẫn thạch*?”. Cậu nhướn mày hỏi.
(*) Vẫn thạch: vẫn còn lại của thiên thạch sau khi bị cháy mất một phần và rơi xuống trái đất.
“Không sai! Cũng có thể nói là Lục Tiểu Cổn tồn tại dưới hình thức sóng điện! Năm đó Diệp Kiều gặp chuyện không may, nó rơi bên cạnh em, em nhớ lại tất cả những chuyện kiếp trước, cũng nhớ Lục Tiểu Cổn dưới hình thức sóng điện tới tìm em, bảo em tương lai cứu Diệp Kiều! Nó nhạy lắm, chuyện của kiếp trước nó đều biết hết, chuyện tương lai cũng biết luôn. Em gần như không cần đến nó, mấy năm nay vẫn khóa trong tủ sắt!”. Dạ Thất nghiêm túc nói.
Lục Tiểu Cổn híp mắt, nhìn hòn đá nhỏ trên tay: “Nó có thể cứu người không?!”
Cậu chỉ quan tâm cái đồ chơi này có thể khiến ông Khương tỉnh lại hay không thôi!
Ông cụ không tỉnh, khúc mắc của Lâm Dương sẽ rằng sẽ mãi mãi không giải quyết được.
Dạ Thất ngẩng đầu lên, hiểu ngay là cậu muốn cứu ai: “Số mệnh của trời, luôn đã được định trước, em chỉ bảo nó báo mộng chuyện kiếp trước cho chú Đình, bảo vệ Tiểu Hạ Tử, chứa chưa bảo nó cứu người bao giờ. Cứu người thì cũng được, chỉ sợ phạm vào thiên mệnh, bị phản phệ!”
“Cậu nói cho anh biết đi, dùng nó như thế nào để cứu người!”. Lục Tiểu Cổn cũng không muốn nghe kết cục, vội vàng hỏi.
Tuy nghe rất là quái dị, nhưng mà, vẫn thạc vốn chứa kim loại nặng đặc biệt trong vũ trụ, có năng lượng và từ trường đặc thù, chắc có cơ sở khoa học chăng?
Cậu biết, anh cả sẽ không để ý đến hậu quả mà cứu ông Khương, cái này cũng là vì chị dâu…
…
Lâm Dương không chờ được tin nhắn trả lời của cậu, nhưng lúc trời gần tối, cậu tới, mang theo cơm cho cô.
“Anh Lục, anh ăn chưa?”. Cô nhìn cậu, gắng gượng nở nụ cười, hỏi.
Cậu gật đầu, không nói gì, trông rất lạnh lùng, giống như đang giận cô vậy!
Lâm Dương ngồi xuống, mở hộp cơm tiệm lợi ra, không phải đồ ăn bên ngoài, chắc là đồ ăn trong nhà nấu, lại không giống tay nghề của dì ở nhà lão thủ trưởng, cô cũng không rảnh hỏi là ai nấu, lấp đầy bụng là tốt rồi.
Ăn cơm tối xong, cô muốn đi rửa hộp, bị cậu ngăn lại: “Để anh đem về rửa!”
“Anh Lục…”. Có thể đứng tốt với cô như vậy nữa được không?
Cậu vẫn không nói gì, đi tới bên ghế salon ngồi xuống đọc sách, dường như không có ý định rời đi.
Cô cũng không đi tới, mà vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thấy cô đi vào, Lục Tiểu Cổn đi tới giường bệnh của ông Khương: “Ông ơi, ông là người mà cô ấy quan tâm nhất, cũng là ân nhân của cô ấy, đồng thời cũng là ân nhân của con. Nếu ông không nhận nuôi cô ấy, có lẽ, con và cô ấy cả đời này sẽ không gặp được nhau. Nếu có thể cứu ông, cho dù khả năng con bị phản phệ, con cũng cam tâm tình nguyện!”
Cậu nhìn ông cụ trên giường, thấp giọng nói, nói xong, cậu móc túi gấm nặng từ trong túi ra, khom lưng, bỏ dưới gối ông…
“Tiểu Cổn…”. Đúng lúc này, ông Khương vẫn hôn mê bất tỉnh bỗng phát ra tiếng rì rầm ở trong cổ họng.
Lục Tiểu Cổn trợn to mắt, chỉ thấy ông cụ nhấc mí mắt lên…