Tiêu Đề: Anh đừng giận em nữa, có được không?
Ông cụ thế mà lại tỉnh lại!
Lục Tiểu Cổn sửng sốt, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó cậu nhanh chóng nhấn chuông giường!
“Lâm Dương!”. Cậu xông vào phòng vệ sinh gọi một tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Dương lảo đảo vọt ra khỏi phòng vệ sinh: “Ông nội làm sao vậy?! Ông nội!”
Cô chật vật chạy tới, tưởng rằng ông nội đã xảy ra chuyện gì!
Nhiều ngày qua, cô gần như mỗi giây mỗi phút đều lo lắng, rằng điện tâm đồ trên màn hình sẽ đột nhiên biến thành một đường thẳng!
“Dương Dương…”. Ông cụ chớp mắt, lẩm bẩm gọi, giọng nói rất mơ hồ.
Nghe thấy giọng ông, Lâm Dường nhào tới giường bệnh, kích động đến mức rơi nước mắt, ngay sau đó, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn như hạt châu…
“Ông nội!”. Cô kích động gọi, khàn cả giọng, thậm chí là giậm chân.
Bởi vì quá kích động!
Bác sĩ và y tá nối đuôi nhau vào, Lục Tiểu Cổn kéo cô ra, để bác sĩ kiểm tra cho ông, cậu cũng lén lút thả vẫn thạch vào lại túi.
Cậu nghĩ thầm, có phải ông cụ nghe thấy cậu muốn mạo hiểm vì ông, nên mới lập tức tỉnh lại không?
Ông cụ đáng yêu này!
Sau khi kiểm tra cho ông một phen, bác sĩ xác định đại não hôn mê sâu của ông đã thức tỉnh rồi!
“Ông nội! Ông làm con sợ muốn chết! Đáng ghét!”. Sau khi bác sĩ ra ngoài, Lâm Dương lại nhào tới, mắt đong đầy nước mắt, nhìn ông chằm chằm, tuy giọng điệu trách cứ nhưng mà lại đầy nũng nịu.
Ông cụ chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu óc còn choáng váng, đưa tay khó khăn xoa đầu Lâm Dương, nhìn Lục Tiểu Cổn bên cạnh: “Xin lỗi…hai đứa…”.
Nói xong, ông lại nhắm hai mắt lại.
Lâm Dương sợ đến mức vội vã gọi bác sĩ.
“Yên tâm đi, ông cụ mới tỉnh lại còn quá yếu, chức năng cơ thể vẫn chưa khôi phục, ông ấy cần nghỉ ngơi, đã tỉnh lại rồi thì không dễ dàng hôn mê tiếp được đâu!”. Bác sĩ trấn an Lâm Dương.
Lâm Dương không ngừng gật đầu, cười chảy nước mắt.
Tiễn bác sĩ và y tá đi, Lục Tiểu Cổn xoay người lại, chỉ thấy cô đổ nước nóng, dùng tăm bông nhúng nước, nhẹ nhàng chấm lên đôi môi khô khốc cho ông cụ.
Khi cậu ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã ghé lên giường bệnh ngủ rồi.
…
Người nhà họ Khương nghe nói ông đã tỉnh thì toàn bộ đều chạy đến xem trong thời gian thăm bệnh, chẳng qua bọn họ vừa mới vào cửa đã bị ông Khương quát ra khỏi phòng bệnh!
“Ông nội, ông không nên tức giận!”. Lâm Dương rất sợ ông tức giận rồi lại xảy ra vấn đề, nghiêm túc nói.
“Dương Dương…tuy ông hôn mê, nhưng mà…trong khoảng thời gian này xảy ra bất cứ chuyện gì, ông đều nghe được hết, cái đám vô liêm sỉ này…khụ khụ…Chúng nó dựa vào đâu mà đuổi con ra khỏi nhà của ông?!”. Ông cụ kích động nói với vẻ mặt oán giận!
“Ông nội! Ông mà tức giận nữa là con cũng tức giận đấy!”. Lâm Dương kích động nói, cái bệnh của ông chính là bị Khương Dao Dao chọc tức đến mức tăng huyết áp, đột ngột xuất huyết não, buổi sáng bác sĩ đã nói, có lẽ ông cụ sẽ trải qua quãng đời còn lại của mình trên xe lăn.
“Bọn họ không đến, ông cũng không tức đến thế!”. Ông cụ lạnh mặt quát: “Nhất là Khương Dao Dao!”
“Sao tôi lại có thể có một đứa cháu như vậy chứ?! Nghiệp chướng!”. Ông nhìn ra cửa phòng bệnh, rống to hơn.
Khương Dao Dao ở bên ngoài đã sớm sợ hãi đến mức trốn sau lưng mẹ, không dám liếc nhìn vào phòng bệnh.
Để ổn định tâm trạng cho ông cụ mà Lục Tiểu Cổn đã đuổi người nhà họ Khương đi hết.
Tiếp đó, hai người đẩy ông đi kiểm tra các hạng mục, Lục Tiểu Cổn giúp xếp hàng, trả phí, không nói với Lâm Dương một câu nào.
…
Sắc trời đã tối, xem tivi, ông Khương mới biết hôm nay đã là 30 tết rồi, ông mơ màng hỏi Lâm Dương một tiếng.
“Đúng vậy, ông hôn mê cả tháng rồi!”. Lâm Dương đáp, hơn một tháng nay, cô không biết mình đã chịu đựng thế nào nữa.
“Dương Dương, ông nội làm liên lụy con rồi!”. Ông Khương thở dài nói, ông hổ thẹn nhìn Lâm Dương gầy đi rất nhiều, trông vô cùng tiều tụy.
“Ông nội, sao ông lại làm liên lụy con được?! Là con làm liên lụy đến ông chứ! Nếu không vì con, ông và Khương Dao Dao cũng sẽ không xảy ra xung đột lớn như vậy…”. Cô ngồi bên mép giường, nắm tay ông, vừa khóc vừa nói.
Một lão thủ trưởng như ông vốn dĩ càng già càng dẻo dai, thế mà quãng đời còn lại phải ngồi xe lăn…
“Lâm Dương! Con nói tầm bậy cái gì thế?! Sao mà vì con được?!”. Nghe cô tự nói mình như vậy, phản ứng của ông cụ y chang Lục Tiểu Cổn, vừa uất ức vừa đau lòng, mắng cô.
“Là nhà họ Khương ông đã nuôi nên một đứa con gái hoang đàng, gây tai họa, sao lại lỗi của con?!”. Ông lại nói.
“Nếu con không được ông nhận nuôi, Khương Dao Dao có lẽ sẽ không đố kị với con, mà gây ra nhiều chuyện như vậy…”. Lâm Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, nói một cách tự trách.
Cô cũng chưa từng thấy ông nội nổi giận với mình như vậy.
“Lâm Dương! Ông muốn đánh con quá! Con tỉnh lại đi! Con nhóc chết tiệt kia ham hư vinh, lấy trộm áo con để mặc còn lén đeo túi xách của con, lên mạng khoe khoang, làm lại là vì con được? Nếu không có con, nó cũng có thể trộm đồ của người khác để mà khoe khoang thôi! Dương Dương, con đừng giận ông nội!”. Ông cụ kích động một phen, cảm thấy đầu choáng váng, ông bắt đầu tiết chế cảm xúc của mình.
Cô vội vã trấn an ông.
“Khương Dao Dao biến thành như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là bản thân nó, sao có thể trách con? Con học tư tưởng chính trị như thế đó à? Phần tính năng động chủ quan!”. Sau khi ổn định tâm trạng, ông cụ dạy bảo cô.
Lâm Dương gật đầu, bĩu môi nhìn ông cụ cưng chiều mình.
“Tiểu Cổn đâu? Ông nhớ, hai đứa vì ông mà cãi nhau, có phải không?”. Ông cụ nhìn quanh phòng bệnh, hỏi.
Nhắc đến cậu, trái tim Lâm Dương lại co rút.
“Ông nội…bọn họ nói con là sao chổi…con khắc chết cha mẹ, bà ngoại…ông vì con mà biến thành như vậy…”
“Dương Dương! Con muốn chọc ông tức chết đúng không?!”. Ông Khương suýt nữa ngồi dậy, kích động nói.
Lâm Dương cúi đầu, cô biết vì sao ông tức giận: “Ông nội…thật sự, có đôi khi con thật sự nghĩ như vậy, con sợ con gây tai họa, cũng làm liên lụy đến anh ấy…”
Ông cụ giơ tay lên, ngón tay chỉ vào cô, vừa giận vừa đau lòng, đứa nhỏ này vì mồ côi từ nhỏ mà làm người luôn nghĩ đến người khác.
“Sợ rằng con không ở bên Tiểu Cổn mới thật sự là hại nó! Dương Dương, đừng tự cho mình là đúng nữa được không? Bất kể là ông nội hay là Tiểu Cổn, con phải cho chúng ta thứ nội tâm chúng ta thật sự cần, thế mới là tốt cho chúng ta! Cái ông nội thích là, bất kể trong hoàn cảnh nào, con đều tự tin độc lập, tích cực hướng về phía trước! Mau đi tìm Tiểu Cổn đi! Sắp sang năm mới rồi, đừng có giận dỗi nữa!”. Ông cụ nói lời thấm thía khuyên nhủ cô.
“Ông nội, con muốn trải qua năm mới với ông, giống như trước đây vậy, ngày mai con lại tìm anh ấy…”. Cậu chắc là đã về nhà ăn cơm đoàn viên rồi, cuối cùng cô vẫn không có tự tin cùng nhau ăn mừng năm mới với người nhà của cậu.
Cô vừa dứt lời thì một hình bóng cao lớn đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh, cậu rời đi mấy giờ, bây giờ lại tới, còn mang theo một chồng hộp.
Lâm Dương vội vã đứng lên.
“Ông nội Khương, con mang bánh chẻo tới, đều là trong nhà gói đấy, nhưng mà bây giờ ông không thể ăn được! Ồng nằm một bên nhìn bọn con ăn thôi!”. Cậu nhìn ông Khương, cười đùa.
Ông Khương chỉ có thể đưa dinh dưỡng vào cơ thể nhờ vào ống thông với dạ dày, nghe đến hai từ “ bánh chẻo” là thèm nuốt nước miếng!
Lục Tiểu Cổn mở hộp tiện lợi ra bày lên bàn.
“Anh Lục, hay là anh về nhà ăn cơm với gia đình đi!”. Lâm Dương rửa mặt ra ngoài, nhìn cậu, nhẹ giọng nói.
Cậu không nói gì, dùng giấm và xì dầu mang theo để pha nước chấm, vẫn không chịu để ý đến cô.
Lâm Dương cũng không dám khuyên nữa, cô ngồi xuống cậu cũng ngồi xuống, hai người cùng ăn bánh chẻo, cậu một mực trò chuyện với ông Khương, còn Lâm Dương nghe.
Lần đầu tiên, cô trải qua đêm ba mươi tết với cậu và ông nội…
Cô cảm động muốn khóc, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
“Tiểu Cổn, đưa Dương Dương về đi, đêm nay ông không cần nó trông đâu! Nó nên trở về rồi ngủ một giấc đàng hoàng!”. Thấy bọn họ ăn xong rồi, ông Khương khuyên nhủ.
“Ông nội, con không về đâu! Con muốn xem “Đêm xuân” với ông!”. Lâm Dương lại nói.
“Ông không muốn xem! Buồn ngủ!”. Ông Khương thở phì phò nói, nói xong lại bướng bỉnh quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.
Lâm Dương: “…”. Cô cũng nên trở về tắm rửa, ngủ một giấc thôi.
Cô liên hệ với quầy y tá, mời một nhân viên chăm sóc đến canh chừng một đêm, sau đó thu dọn đống quần áo phải giặt và đồ dùng hằng ngày rời đi.
Đồ đạc đã đưa đến căn hộ từ sớm rồi, cô chỉ có thể về đó, ông Khương cũng biết chuyện này.
Ra khỏi bệnh viện, cô muốn đi tới trạm tàu điện, cánh tay chợt bị cậu giữ lại, kéo cô đến chỗ đậu xe bên ngoài bệnh viện, mở cửa ghế phụ ra cho cô.
Nhưng cậu vẫn không nói một lời nào.
Lâm Dương lên xe.
“Anh Lục, em ở chung cư của dì Diệp, ở vịnh Ngân Hà!”. Cậu vừa lên xe, cô đã nghiêm túc nói.
Cậu không nói gì, cũng không bật chỉ đương, như thể cậu đã biết nó nằm ở đâu.
Ngồi chung một buồng xe, cũng là lần đầu tiên ngồi xe của cậu, cô cũng không biết cậu lấy được bằng lái từ lúc nào. Cậu không nói lời nào, bầu không khí trong xe có vẻ rất nghiêm túc, cô thậm chí còn hơi sợ sệt.
Cảm giác này thật là giống cái cảm giác lúc mà bọn họ vẫn chưa bắt đầu hẹn hò…
Chắc chắn là cậu vẫn còn giận cô!?
…
Mở cửa nhà ra, cô bật đèn lên, thay dép, cậu xách túi của cô đi vào, không thay dép, đi thẳng ra ban công, móc một điếu thuốc ra, mở cửa sổ rồi hút.
Cô ném quần áo bẩn vào máy giặt, ngâm đồ lót vào trong chậu, sau đó đi đổ nước, định rót cho cậu một ly thì đã thấy cậu đi vào phòng sách, rất lâu vẫn chưa ra ngoài.
Cô đi tắm, thay quần áo ở nhà sạch sẽ, sau đó rót một cốc nước nóng, gõ cửa phòng sách, cửa phòng khép hờ, không nghe thấy cậu đáp lại, cô đi vào.
Cậu đang ngồi trên ghế xoay tròn, cầm trong tay một quyển sách và đọc, thấy cô bước tới cũng không ngước mắt lên.
“Anh Lục…”. Cô buông ly nước xuống, nhìn cậu, nhẹ giọng kêu.
Lúc này cô mới nhận ra, tóc của cậu ngắn hơn trước đây, cậu cởi áo khoác, chỉ mặc áo len.
Lúc cậu đọc sách, toàn thân toát lên một khí chất nho nhã.
“Chuyện gì?”. Cậu để sách xuống, ngẩng đầu lên, nhìn cô, thản nhiên hỏi với giọng điệu xa cách.
“Anh Lục, anh vẫn còn giận em sao?”. Cô nhút nhát hỏi.
“Đúng!”. Cậu ngửa mặt lên, nhìn tóc cô vẫn chưa khô hoàn toàn, mặc bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt đáng yêu, cậu trầm giọng nói.
“Anh đừng giận em nữa, có được không?”. Cô nhìn cậu một cái, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước.
Mặt cậu không chút cảm xúc, thản nhiên nhìn cô: “Thế em đã biết sai chưa?”
Giọng nói của cậu hết sức nghiêm túc.
Lâm Dương nhìn cậu, lưỡng lự gật đầu.