Tiêu Đề: Không phải không yêu anh, mà là vì quá yêu anh!
Phòng sách lặng ngắt như tờ.
Anh đẹp trai chân dài tay dài ngồi trên ghế xoay, lười biếng dựa lên lưng ghế, khuô mặt tuấn tú thon gầy cương nghị hơi ngẩng lên, mặt không chút cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô gái đang đứng trước mặt, cúi thấp đầu, trông như một học sinh mắc lỗi.
Tay cô không ngừng xoắn chặt áo, động tác nhỏ này của cô chứng tỏ cô đang căng thẳng.
“Em sai ở đâu?”. Cuối cùng cậu cũng phá vỡ sự yên tĩnh, nghiêm túc hỏi.
“Em, em…”. Cô khó khăn mở miệng, giọng khàn khàn, bối rối không biết nên nói như thế nào, ngước mắt lên nhìn cậu một cái, trông cậu vẫn rất lạnh lùng.
“Em căn bản vẫn chưa biết sai ở đâu! Bây giờ ông nội tỉnh rồi, em chịu nhận sai với anh, nếu ông nội vẫn chưa tỉnh, có phải em định mãi mãi không biết sai không? Cũng không biết chủ động nhận sai với anh luôn!”. Cậu ngửa mặt lên, lạnh lùng nhìn cô, tức giận nói.
Lâm Dương ngẩng đầu nhìn cậu, mắt rưng rưng, lời cậu nói khiến cô không còn lời nào để phản bác.
Lục Tiểu Cổn nhếch môi nở một nụ cười lạnh lẽo, đứng lên: “Lâm Dương, nói thật, em bây giờ khiến anh rất thất vọng. Nỗi khổ tâm trong lòng em, anh có thể hiểu được, nhưng mà, em căn bản chẳng xem anh là người đàn ông mà em có thể dựa dẫm! Lúc gặp phải khó khăn, em lại muốn từ bỏ anh!”
Cậu rũ mắt nhìn cô, trầm giọng nói.
“Anh cũng suy nghĩ, rốt cuộc có phải là tại anh làm không tốt hay không, mà khiến em không thể nào toàn tâm toàn ý tin cậy anh, hay là, là em không đủ yêu anh! Em suy nghĩ kỹ cho rõ ràng đi, nếu còn muốn tiếp tục ở bên anh, thế thì phải làm được, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng có thể nghĩ anh là một nửa kia của em, có thể cùng em đối mặt, chứ không phải sợ liên lụy đến anh!”. Cậu lại nói.
“Nếu em không làm được, có lẽ anh thật sự sẽ…”’. Cậu rũ mắt, nhìn cô, lại nói, cậu không nói câu tiếp theo, sau đó cậu lướt qua người cô, ra khỏi phòng sách!
Trong đầu Lâm Dương vốn dĩ tất cả đều bùn, sau khi nghe cậu nói câu cuối cùng, trái tim cô chợt co rút lại, đầu óc cũng tỉnh táo không gì sánh được!
Có lẽ anh ấy thật sự sẽ…chia tay sao?!
Thân thể Lâm Dương lắc lư, nếu không phải kịp thời vịn mép bàn thì cô đã té xỉu rồi, đầu cô kêu ong ong, trước mắt bỗng biến thành màu đen, tim đập nhanh, cái cảm giác hoảng hốt khiến cô ngã ngồi trên ghế, ghé lên bàn nghỉ ngơi.
Cái cảm giác này khó chịu như lúc bị cảm nắng hồi học quân sự lớp mười vậy, không thở nổi…
Cô nên dựa vào bản năng mà đuổi theo cậu, cầu xin cậu đừng chia tay, nhưng cô khó chịu quá, không đứng nổi, càng không nhúc nhích nổi!
Cậu còn nói cô không đủ yêu cậu…
Không biết qua bao lâu, cô mới dần dần bình phục lại từ trong cảm giác khó chịu, ngẩng đầu lên, phòng sách trống rỗng, chỉ có một mình cô.
Nhớ lại câu nói cậu vẫn chưa nói xong lúc trước, cô nắm chặt tay, vội vã ra khỏi phòng sách, muốn tìm điện thoại di động gọi cho cậu!
Lâm Dương chạy thẳng ra phòng khách, trong giây lát, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng thẳng ngoài ban công, cô nhìn sang.
Cậu không đi!
Cậu đối diện với cửa sổ sát đất ở ban công, hút thuốc, loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo nổ liên tiếp từ đằng xa…
Cô bước từng bước một về bóng lưng nơi ban công của cậu, lúc đi tới phía sau cậu, cô ôm lấy cậu từ đằng sau, nghiêng đầu dựa lên tấm lưng rộng lớn của cậu, cánh tay siết chặt, như thể chỉ cần buông ra một chút thôi là cậu sẽ bỏ co mà đi vậy!
Cuối cùng cậu cũng chờ được cô, cậu còn tưởng là sẽ thất vọng lần nữa chứ.
Cậu vẫn còn hút thuốc, không nói gì, ánh mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ…
“Anh Lục, em thật sự biết lỗi rồi, không phải không yêu anh, mà là vì quá yêu anh, nên em mới có suy nghĩ tự ti như vậy!”. Lâm Dương ôm cậu, kích động nói, giọng nói xen lẫn với tiếng nức nở.