Tiêu Đề: Cậu thật sự không có một chút suy nghĩ nào đối với cô sao!?
Cậu thế mà lại tưởng là cô muốn cái đó với cậu…nhưng mà, sao cậu lại cấm dục? Lúc trước trêu đùa cô trên wechat, sao lại giống như lưu manh xấu xa thế?
Bây giờ thì lại nghiêm trang đứng đắn!
Ngài Cổn bị cô bạn gái nhỏ nói đến mức ngậm miệng, âm thầm cắn răng, đi tới tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một cái áo thun, sau đó tháo khăn tắm ra, mặc cái quần ở nhà vào.
Lâm Dương nuốt nước miếng một cái: “Anh đừng đuổi em đi mà, đêm nay em muốn ngủ với anh!”. Nói xong, cô lập tức chui vào chăn.
Cùng giường chung gối?
Cô sẽ hành hạ cậu chết mất!
Ngủ chung, lại còn không thể động vào cô, đối với một chàng trai đã thành niên lại còn dồi dào sức sống như cậu mà nói, đó không phải cực hình thì là gì?!
Rõ ràng là chó sói mà còn ra vẻ cấm dục, đối diện với cô!
Cô bạn gái nhỏ của cậu vẫn chưa trưởng thành đâu…
Lâm Dương bọc chăn lại, trên chăn có mùi hương của cậu, nhìn cậu cao lớn đẹp trai đi tới, trái tim cô đập “thình thịch thình thịch”.
Lục Tiểu Cổn lấy từ trong túi mình ra một cái bao lì xì thật dày, đi tới mép giường, khom lưng đặt bên gối cô: “Tiền mừng tuổi!”
Lâm Dương lại hơi cảm động một phen.
Thật ra, năm vừa rồi cậu cũng lì xì cho cô vào đêm 30, hơn nữa lại còn lén leo cửa sổ vào nhà đưa…
“Cảm ơn anh Lục! Năm mới vui vẻ!”. Cô ngọt ngào nói.
Cậu ngồi bên giường, híp mắt nhìn cô: “Con nhóc thúi, em vui vẻ, anh mới có thể vui vẻ, hiểu chưa?! Ngủ đi!”
Nhìn cô, cậu rất nghiêm túc nói một câu, sau đó tắt đèn bàn, nằm xuống.
Cậu mới nằm xuống là cô đã rất tự nhiên mà dựa sát vào ngực cậu, toàn thân cậu căng thẳng, điều chỉnh hơi thở mới dần dần bình tĩnh lại…
Lâm Dương nấp trong khuỷu tay cậu như con mèo: “Anh Lục, sau này em sẽ cố gắng vui vẻ! Bất kể ông nội có bao nhiêu di chứng, em cũng không sợ!”
Lần đầu tiên ôm cậu ngủ, ấm áp ngọt ngào tựa như đang nằm mơ…
Có lẽ là quá buồn ngủ, mí mắt nặng nề không nhấc lên được, bình thường cô lật qua lật lại không ngủ được, thế mà đã ngủ ngay lập tức…
Cậu có một tác dụng rất thần kỳ đó là khiến cô yên giấc!
Điện thoại di động rung lên, là thông báo tin nhắn wechat, cậu lập tức cầm lấy quẹt tin nhắn, chỉ thấy cậu cả Diệp đang trong ngừng phát lì xì trong nhóm, còn kêu Trần Tiểu Quả cướp đi, Trần Tiểu Quả dường như không để ý đến cậu ta.
Ngải Cổn tắt điện thoại di động.
…
Cậu cả Diệp: Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà! Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái! Hai đứa đang làm gì đấy?! Mau ra đây!!!
Sau khi dụ dỗ Trần Tiểu Quả thất bại, cậu cả Diệp buồn chán gọi hai người chơi game!
Không ai để ý đến cậu!
Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đang nói chuyện video, hôm nay là 30, mỗi người ở mỗi nhà, không thể nào lén ở bên nhau được rồi!
Củ cải lớn đào hoa: Trần Tiểu Quả, ngủ à?! Thức dậy lĩnh tiền lì xì anh cho em đi! Quy tắc cũ của chúng ta không thể ngừng được! Ngoan! Anh thương em!
Trần Tiểu Quả cũng không ngủ, cô đã thấy tiền lì xì cậu gửi tới từ sớm rồi, nhưng giả vờ không thấy, cũng không trả lời tin nhắn của cậu.
Ồ…
Hay cho câu anh thương em!
Cậu thật sự không có một chút suy nghĩ nào đối với cô sao!?
Vẫn luôn là cô tự mình đa tình mà thôi!
Nhưng mà tên khốn này hôn cô, còn luôn đối xử tốt với cô, cô phải làm thế nào mới hoàn toàn hết thích cậu đây?!
“Tiểu Quả Tử, năm mới vui vẻ!”
“Vắt cổ chày ra nước” phát một bao lì xì mà trước nay chưa từng thấy, Trần Tiểu Quả liếc một cái, cười cười, mở ra…
Đm tám hào tám!
Cô lập tức gửi lại cho anh ta một tệ!
Sau khi nhận được, Tả Nguyên gửi biểu tượng cảm xúc cười hì hì: Haha, làm ăn có lãi!
Trần Tiểu Quả gửi biểu tượng đại đao 40m!
Đến bây giờ cô cũng không hiểu, con hàng này rõ ràng là con nhà giàu phá của, vì sao phải giả vờ là một người làm công nghèo kiết hủ lậu vậy, còn suốt ngày trông ngóng cô đến nhà kính với anh ta nữa!
Đương nhiên, anh ta càng không sợ cô muốn những cái cây sen đá Conophytum bảo bối kia của anh ta, Trần Tiểu Quả cô chưa bao giờ là người thích chiếm lợi của người khác.