Tiêu Đề: Axit xitric* đến từ cẩu độc thân!
(*) Axit xitric có vị chua = ghen tị.
Trần Tiểu Quả đang nghĩ ngợi, Tả Nguyên lại gửi tới một tin nhắn: Bạn anh ở tỉnh Y có một căn cứ sen đá Conophytum, mời anh qua đó hướng dẫn một chút, có muốn đi cùng cho vui không? Vé máy bay, anh bao! Phóng khoáng không!?
Tỉnh Y bốn mùa như mùa xuân, không có khói bụi, ánh mắt trời đầy đủ, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm vô cùng lớn, vô cùng thích hợp trồng những cây mọng nước, sen đá Conophytum ở bên kia chỉ cần trồng đại cũng có thể sống được!
Dĩ nhiên cô muốn đi, hơn nữa vẫn luôn rất muốn đến tỉnh Y du lịch, nhưng mà đồng chí Chu Mạt chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trần Tiểu Quả: Con gà sắt* cũng có thể nhổ lông được đấy nhỉ, ngạc nhiên chưa! Em hỏi mẹ em một chút, xem bà ấy có thể cho em đi hay không!
(*) Con gà sắt = vắt cổ chày ra nước: keo kiệt, bủn xỉn.
Tả Nguyên còn đê tiện mà gửi tới hình ảnh một con gà trống mổ thóc.
Mặc dù giờ này đồng chí Chu Mạt và đồng chí Đại Ngốc đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng Trần Tiểu Quả vẫn rất tâm cơ mà tag nhị vị phụ huynh ở trong nhóm chat: Cha mẹ, ăn tết xong, con muốn đến tỉnh Y du lịch, có thể chứ?
Sau đó nếu đồng chí Chu Mạt không đồng ý, cô sẽ than thở thê thảm trong nhóm một chút, các chú các dì bên trong nhất định sẽ nói giúp cô!
Sau khi gửi xong, cô lập tức để chế độ im lặng đi vào giấc ngủ.
Năm giờ sáng, cậu cả Diệp “ăn gà” xong liếc nhìn wechat, phát hiện Trần Tiểu Quả gửi tin nhắn trong nhóm, nhưng không nhận tiền mừng tuổi của cậu gửi cho cô! Con nhóc thúi, không để ý đến cậu…
Nhưng cậu vẫn tích cực làm một kẻ mặt dày mày dạn, không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để lấy lòng cô, lập tức gửi một tin nhắn trong nhóm!
Cậu cả Diệp: Tiểu Quả Tử cứ to gan lớn mật đi đi, anh đi cùng em!
Năm giờ sáng, tất cả mọi người còn đang ngủ, căn bản không ai để ý đến cậu!
Cậu cả Diệp cảm nhận được một nỗi cô đơn xót xa thật sâu sắc…
…
Lâm Dương vừa mới mở mắt ra, lấy điện thoại nhìn, còn tưởng là nhìn lầm, cô dụi mắt, nhìn lại lần nữa, đúng là 11 giờ, trưa luôn rồi!
Cô ngủ khoảng 12 tiếng rồi!
Không có mùi thuốc khử trùng gay mũi, cũng không phải là giường của người chăm sóc xoay cái là có thể ngã xuống, đều vẫn hơi choáng, cảnh tượng trước mắt vẫn đang xoay…
Có lẽ hơn một tháng nay chăm sóc ông nội, mệt quá.
Cô nhớ tối hôm qua cô chạy đến phòng của cậu ngủ, hơn nữa, sau khi nằm xuống là cô dường như ngủ ngay!
Cô duỗi người, xuống giường, mở cửa sổ ra, đầu năm mồng một, mặt trời chiếu rọi khắp nơi bên ngoài.
Nhưng mà, cậu đâu rồi?
…
Xuyên qua cửa kéo thủy tinh trong suốt ở phòng bếp, có thể nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tay dài châ dài, mặc đồ bình thường, áo len màu lam đậm, đeo tạp dề, đang đứng bên bệ bếp, cầm dao cắt dưa chuột thành những dải dài mỏng.
Động tác của cậu không nhanh không chậm, nghiêm túc chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ xuống bếp của cậu, hơn nữa xem ra cậu hết sức thành thạo…
Lâm Dương đứng ở cửa phòng bếp, tim đập rộn lên.
Lúc này, cậu đi tới bên cạnh bếp, cầm lấy một cái khăn cách nhiệt, đặt lên nắp nồi, mở nắp ra, cầm cái muôi khuấy cháo bên trong…
Cô không khỏi đi vào phòng bếp, tới phía sau cậu, ôm lấy cậu.
Thật ra cậu đã sớm thấy cô đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình chăm chú rồi!
“Trước đây sao em không biết anh còn biết nấu ăn nhỉ!”. Cô hít một hơi trên người cậu thật sâu, ôm chàng trai hết sức đẹp trai của mình, cất giọng nói.
“Trước kia chưa từng nấu, bây giờ vừa mới học được!”. Cậu nói xong, liếc nhìn điện thoại di động để trên bệ, Lâm Dương cầm lên, chỉ thấy cậu mở phần mềm “Xuống bếp”, trên đó toàn là thực đơn.
Bây giờ cậu đang học làm món bánh cuốn trứng gà!
Bột bánh, nguyên liệu đi kèm cậu đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn thiếu bước nướng bánh áp chảo thôi!
“Được chưa? Để em!! Tốt xấu gì em cũng là con gái, tương đối có năng khiếu hơn!”. Lâm Dương hưng phấn nói, bắt đầu xắn tay áo lên, từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa bao giờ xuống bếp, chỉ biết làm sủi cảo.
Ngài Cổn nhướn mày, nắm lấy áo cô, kéo cô ra: “Đừng làm rối loạn của anh, đi rửa mặt đi!”
Lâm Dương: “…”. Sao cô lại làm rối loạn?!
Trước đây cô sẽ thường xuyên tưởng tượng, lúc nào mình mới có thể giống một người vợ hiền huệ, rửa tay nấu canh cho cậu đây!
Cậu mở máy hút khói ra, bật lửa, bắc chào, đổ dầu, lắc đều một cách nhuần nhuyễn để dầu trải đều chảo.
Dáng vẻ thông thạo, căn bản không giống như lần đầu tiên nấu ăn, sau khi đổ bột vào chảo, một mặt được rán chín rất nhanh, cậu lắc chảo, cuốn lại một cách hoàn mỹ, Lâm Dương ở bên cạnh vỗ tay, cậu cong môi trừng mắt nhìn cô, thúc giục cô đi rửa mặt.
Lâm Dương rửa mặt xong, trên bàn đã đặt hai chén cháo, hai phần bánh cuốn trông ngon mắt ngon miệng giống như ở cửa hàng nhỏ bên cạnh trường học vậy, trong bánh cuốn trứng gà nhìn rất giòn có cuốn rau xà lách, dưa chuột thái sợi, xúc xích, cậu còn gói bằng giấy kraft trông rất nghệ thuật, rồi dùng dây thừng cột lại, có thể cầm đi bán ngay lập tức!
Lúc này, tiếng chuông cửa reo lên, cô thấp thỏm đi tới cửa, trong lòng nghĩ nếu như dì Diệp tìm đến, nhìn thấy tối hôm qua bọn họ ở chung với nhau, không biết sẽ có suy nghĩ nào không hay hay không?
Nhìn qua mắt mèo, thấy là mấy người Lục Tiểu Vũ, cô yên tâm mở cửa ra.
“Mẹ kiếp! Tiến triển thần tốc nhỉ, ở chung luôn rồi!”. Sau khi vào nhà, cậu cả Diệp nhìn thấy ngài Cổn ở trong bếp, Lâm Dương ở huyền quan, cậu ta lập tức cất giọng nói, ngay sau đó đi tới bàn ăn.
“Anh Mộc Đầu, ở chung cái gì chứ, bọn em không giống như anh nghĩ đâu!”. Lâm Dương rất sợ lát nữa cậu ta lại nói lung tung trong nhóm, giương giọng phản bác.
“Ôi ôi ôi, giải thích chính là che giấu! 11 giờ rồi mới chịu ăn sáng à! Có thể thấy được tối qua hai đứa đã phóng túng bao nhiêu!”. Lúc nói lời này, cậu cả Diệp quả thật nghiến răng nghiến lợi, mấy người họ thành đôi thành cặp hết rồi, chỉ có cậu vẫn là cẩu độc thân!
“Bánh cuốn này là do cậu cả Lục làm à? Tôi đây phải nếm thử chút mới được!”. Cẩu độc thân cậu cả Diệp thật sự ghen tị với bọn họ, đương nhiên cũng không muốn thấy bọn họ sống yên ổn, nói xong là định cầm bánh lên.
“Diệp Nhất Mộc! Con mẹ nó cậu đừng có động vào!”. Ngải Cổn chợt mở cửa phòng bếp ra lao tới, xông về phía cậu cả Diệp.
“Mẹ kiếp! Anh đây cứ động đấy, thế nào?”. Cậu cả Diệp cầm lấy một cuốn, vội vã cắn một cái: “Tôi không thể ăn bữa sáng cậu làm chắc?! Quan hệ giữa chúng ta là gì cơ chứ!”
Bữa sáng cậu đích thân nấu cho mình và Lâm Dương, lại bị con cẩu độc thân này tàn phá mất một cái!
Sắc mặt ngài Cổn xám xịt, muốn giết người!
“Mùi vị không tệ đâu, ngải Cổn của chúng ta có thể đẩy xe bán bánh trước cổng trường đó!”. Cậu cả Diệp ti tiện nói, nói xong lại muốn lấy thêm cái nữa.
“Diệp Nhất Mộc! Mẹ kiếp cậu bỏ xuống cho tôi!”. Ngải Cổn lên tiếng cảnh cáo lần nữa, nói xong là vội nhào tới trước.
Đầu năm mồng một mà cậu cả Diệp cứ thích tạo phản, trước khi cậu xông tới đã nhanh tay lẹ mắt mà cầm lấy một cuốn khác, cắn “phập” một cái!
Cậu ta cố ý cắn mỗi cái một miếng, xem bọn họ còn ăn thế nào nữa!
Ngài Cổn nổi trận lôi đình, bước tới định đánh người, cậu cả Diệp nhanh chân bỏ chạy!
“Diệp Nhất Mộc, sao hèn thế?! Lục Lục Tiểu Cổn đánh chết cũng đáng!”. Lục Tiểu Vũ nhìn Diệp Nhất Mộc bị đuổi chạy trên ghế salon, vui vẻ nói.
Lâm Dương nhìn bánh cuốn trên bàn để bị Diệp Nhất Mộc cắn, cũng tức giận đến mức siết chặt nắm tay, lặng lẽ đi vào phòng bếp.
Hai anh chàng đẹp trai chơi trò mèo vờn chuột trong phòng khách, một người chạy tới chạy lui trên ghế salon, một người bắt qua bắt lại ở bên dưới: “Diệp Nhất Mộc! Tốt nhất cậu đừng có để ông đây tóm được!”.