Tiêu Đề: Trần Tiểu Quả đi theo cậu tôi mới càng không yên tâm!
"Diệp Nhất Mộc! Mẹ nó tốt nhất anh ngoan ngoãn để ông đây đánh đi! Bị tôi bắt được thì anh chờ đấy khóc đi!" Cổn gia cách bàn trà trừng mắt nhìn đại thiếu gia Diệp đang đứng ở ghế salong, tay ôm gối ôm, nghiến răng nói.
Diệp đại thiếu không những không sợ, còn bỉ ổi uy hiếp: "Anh thích nhìn dáng vẻ em tức anh lại không làm gì được anh!"
Cổn gia nhếch mép cười lạnh!
Diệp đại thiếu đang đắc ý thấy bóng người cao lớn đột nhiên chuyển động, vượt qua bàn trà vọt tới phía cậu ta!
Ai mà biết được Cổn gia làm thật!
Diệp đại thiếu cũng nhanh chân chạy đi, chỉ là ghế sopha mềm, tốc độ của cậu ta sao có thể kịp tốc độ cậu vọt tới!
Tiếng gào thảm như mổ heo vang lên, Diệp đại thiếu bị Cổn gia đẩy nhào xuống, đè chặt dưới ghế salon!
"Em muốn làm gì! Mẹ nó, ông là trai thẳng! A:-!" Diệp đại thiếu nằm trên ghế khinh bỉ nói, cánh tay bị cậu giữ chặt kéo mạnh về sau, đau đến mức cậu ta như heo bị mổ!
Cổn gia bò dậy, kéo Diệp khốn kiếp ở trên sopha dậy, sau đó thoải mái ném qua vai xuống đất.
"Á:- Lục Tiểu Cổn, tôi chửi chết cậu! Con mẹ nó! Chẳng phải tự mình làm hai cái bánh thôi mà đến mức đó sao?! Ông đây đi tìm cha mẹ em nói chuyện!" Diệp đại thiếu hai mắt trên sàn nhà lớn tiếng nói.
Nói xong lại bị đánh một phát làm cậu ta đau đến kêu ối á.
"Không phải vừa rồi anh chạy sao?! Anh chạy nữa đi?" Cổn gia nghiến răng cười lạnh nói, "Bữa sáng yêu thương do ông đây tự tay làm, anh có thể ăn sao?! Chết tiệt!"
"Sao anh không thể ăn?! Giữa anh em chúng ta không có tình yêu sao?! Ối:-" Diệp đại thiếu vừa định bò dậy, mông lại bị Cổn gia đá một phát.
"Mẹ nó ai có tình yêu với anh?!" Cậu nghiến răng nghiến lợi.
"Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái, các em, các em..." Diệp đại thiếu muốn cầu cứu đôi vợ chồng kia lại thấy họ đã chìm vào bóng tối.
"Anh Lục! Anh giỏi lắm! Đừng có trách anh Mộc Đầu, em đã nướng thêm hai cái bánh rồi! Chúng ta cùng ăn bánh em làm cũng giống nhau mà!" Lâm Dương bưng một cái khay gỗ nhỏ có hai cái bánh trên đó, nói với cậu.
"Vẫn là em dâu của anh là tốt nhất!" Diệp đại thiếu vội vàng nói, nhưng hình như cậu ta lại bị thể hiện tình yêu!
Cổn gia nheo mắt nhìn cậu ta chằm chằm, Diệp đại thiếu vội vàng đổi giọng: "Chị dâu, chị dâu!"
Món trứng ốp la của Lâm Dương hiển nhiên không bằng của bạn trai, nhưng bạn trai ăn gì cũng ngon!
Hai người ngồi đối diện nhau ăn, Diệp đại thiếu muốn ngồi bị ánh mắt của Cổn gia ngăn lại.
Cậu ta còn muốn tiếp tục ăn hai chiếc bánh đã bị cậu ta làm hỏng, Lục Tiểu Cổn lập tức ngăn cản, lấy lại.
"Em không cho anh ăn, chẳng lẽ chịu ăn nước bọt của anh?" Diệp đại thiếu tức giận nói.
Cổn gia: "Lát nữa đưa cho chó hoang ăn!"
Diệp đại thiếu: "..." Mẹ nó! Thực sự là anh em tốt! Tình nguyện đưa bánh cho chó ăn chứ không cho cậu ta ăn!
Cậu ta buồn chán ngồi trên ghế sopha, mở wechat ra chỉ thấy cô Chu đã nói trước đó, còn nhắc tên cậu: Trần Tiểu Quả đi theo cậu, tôi mới càng không yên lòng!
Cậu ta đường đường là Diệp đại thiếu mà ở trong mắt cô Chu là người không ra gì?!
"Mẹ nó, gần đây thủy nghịch sao?! Vì sao mọi việc của ông đây đều không thuận lợi vậy?!" Diệp đại thiếu khổ cực nói.
"Anh Mộc Đầu, không có thủy nghịch, đại khái là... Nhân phẩm anh quá kém ấy!" Lâm Dương nói sự thật.
"Anh đi nhảy lầu đây!" Diệp đại thiếu khó thở nói.
"Tùy anh!" Lục thiếu.
Diệp đại thiếu: "..."
Sau khi im lặng mấy giây, Diệp đại thiếu lại nói: "Các anh em, anh đây xin các em đến tỉnh Y chơi mấy ngày có được không? Năm nay chán quá, không bằng đến tỉnh Y hít thở không khí mới mẻ một chút đi!"
Cô Chu không cho cậu đi cùng Trần Tiểu Quả, mấy ngày nay bọn họ đi cùng nhau cô vẫn chưa yên tâm sao?