Ông đã nghe rõ ràng những lời Diệp Trăn Trăn vừa nói!
Cũng thực sự bị làm tức điên!
Làm sao ông không tức giận khi người phụ nữ trong lòng anh không được yêu thương, đứa con gái ruột chưa được nuôi nấng lại bị mắng là hồ ly tinh?!
Diệp Kiều cũng không ngờ Diệp Thắng Huân sẽ đến, vừa rồi thấy ông ở trong xe gọi điện thoại nên cô không từ mà biệt, nhưng hẳn là ông đã nghe thấy những lời con gái cưng vừa nói rồi nhỏ?
Đây chính là đứa con gái ngoan được bà Tần giáo dục đấy!
Diệp Thắng Huân nhanh chóng đi đến, nổi giận đùng đùng.
"Cha, Diệp Kiều chị ta muốn đánh con!" Diệp Trăn Trăn xấu xa tố cáo trước, còn tưởng cha của cô ta không nghe thấy.
"Diệp Trăn Trăn! Con nói chị con thế nào? Nói mẹ của chị thế nào? Ai bảo con nói những lời này?!" Diệp Thắng Huân giận tím mặt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trăn Trăn thấy cha nổi giận như vậy với mình, bởi vì Diệp Kiều, bởi vì mẹ của cô!
Cô ta sợ đến co người lại, dưới ngọn đèn u ám, Diệp Kiều thấy dáng vẻ của Diệp Thắng Huân như muốn giết người vậy.
Trong lòng bỗng cảm nhận được vui vẻ...
Vì người mẹ đáng thương của cô...
"Cha... Con..." Diệp Trăn Trăn không nói nên lời, nước mắt chảy dài trên má.
"Diệp Trăn Trăn! Cha nói cho con biết! Cha và mẹ của Diệp Kiều thực sự yêu thương nhau, lúc bọn cha bên nhau cha còn không biết mẹ con là ai! Diệp Kiều là chị của con, sau này nếu để cha biết con không tôn trọng con bé, mắng con bé thì cha sẽ không khách sáo với con đâu!" Từng câu từng chữ của Diệp Thắng Huân đều dứt khoát.
Trong trí nhớ của Diệp Trăn Trăn ông luôn là một người cha dịu dàng và nho nhã, giờ phút này, gầm lên với cô ta như sấm, cô ta không ngừng lắc đầu khóc lóc.
Đương nhiên cũng càng hận Diệp Kiều hơn.
"Diệp Kiều, ngay cả tên của con ban đầu cũng là của chị con! Người chết là lớn nhất, không có tôn nghiêm đối với lớn thì thôi, ngay cả một người chết con cũng mắng... Con được lắm!"Lửa giận của Diệp Thắng Huân còn chưa tan, nghiến răng nói tiếp.
Những tiếc nuối và hối hận của quá khứ, tất cả đều bùng lên vào giờ phút này.
Nếu như năm đó ông không về thành phố, bảo vệ Kiều Nghệ thì kết cục có phải sẽ không thế này không?
Nghe Diệp Thắng Huân nói, Diệp Kiều chỉ cảm thấy sảng khoái, lần này xem cô gái nhỏ này có làm yêu quái không!
"Con vốn dĩ là con một, đột nhiên có một người chị, con không chấp nhận thì cha có thể hiểu. Nhưng con không thể bắt nạt Diệp Kiều! Muốn trách thì trách cha này! Đừng kiếm chuyện với Diệp Kiều!" Diệp Thắng Huân lại nói, Diệp Trăn Trăn đã sợ hãi đến suy sụp rồi, đâu còn nói gì được chỉ có thể khóc.
Diệp Kiều không nói gì, quay người rời đi.
Cô không có chuyện gì để nói với họ, chỉ hi vọng con nhóc Diệp Trăn Trăn kia sau này đừng gây chuyện với cô!
"Kiều Kiều! Cha đưa con về!" Giọng của Diệp Thắng Huân từ sau truyền đến, ông cũng đã tỉnh táo lại. Vừa rồi lúc muốn đưa Diệp Kiều về thì vô tình phát hiện ra hai chị em họ.
"Không cần!" Diệp Kiều bỏ lại một câu, nhanh chóng rời đi.
--
Trong đêm khuya thanh vắng, cô đóng nhật ký của mẹ Kiều Nghệ, hít một hơi thật sâu lau nhẹ khóe mắt ẩm ướt. Đã nhiều năm rồi mở lại xem vẫn cảm thấy lòng xót xa cho tình yêu của một đôi trẻ thời đại ấy.
Điện thoại trên bàn sách đột nhiên rung lên.
Có lẽ là cậu trẻ của cô, gần đây ông làm ở thnahf phố N nên thường xuyên gọi điện thoại cho cô.
Cô vừa định mở miệng đã nghe thấy hơi thở quen thuộc truyền đến, trái tim đập dữ dội, “Anh Kiêu?”
Lúc nói lên hai chữ này, giọng nói của cô đã khàn khàn, đó là tiếng thở của anh!
Thật là ăn ý!
Anh còn chưa lên tiếng, con nhóc kia đã nghe ra!
"Anh Kiêu! Thực sự là anh sao! Sao anh có thể..." Sao anh có thể gọi điện được cho cô? Cô kích động muốn khóc rồi!