Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1680 - Chương 1680:

Chương 1680:

Tiêu Đề: Nói lời dễ nghe chút, cầu xin anh!

Trần Tiểu Quả có chút mơ màng, còn chưa hiểu ra được gì đã cảm giác được một cơn đau tê dại từ mông truyền đến, cô hét lên!

"Trần Tiểu Quả! Con nhóc chết tiệt này, ai bảo em đi lung tung?! Em có biết em động vào ai rồi không?! Mẹ nó nếu anh đến chậm một bước thì bây giờ em ra sao rồi chứ! Em chạy loạn này!" Cậu cả Diệp ấn cô trên chân mình giận dữ nói, một bàn tay lại rơi xuống!

Năm tên nghiện, một mình cô nhóc cô, nếu đêm nay cô không tới kịp thời, hậu quả...

Anh không dám nghĩ đến hậu quả!

Trần Tiểu Quả vẫn mơ hồ đột nhiên rống lên điên cuồng: "Diệp Nhất Mộc! Anh dám đánh mông em!"

Nhóc con còn không phục!

Cậu cả Diệp một tay kéo cô, hai tay giữ vai cô, vẻ mặt hung dữ, "Anh đánh em tính là nhẹ đấy!"

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng hung dữ với cô như thế, cũng chưa từng bị cô chọc giận, chuẩn xác hơn là bị cô dọa!

Trần Tiểu Quả tức giận đến tức giận đến mặt đỏ lên, lúc này một đặc công đầy đủ võ trang đi đến, cô vội đẩy anh ra báo cáo tình hình với chú cảnh sát. Ánh mắt của cậu cả Diệp luôn nhìn cô, anh nghiến răng nghiến lợi tự mình đi đến bên cạnh hỏi đối phương có thuốc lá không.

Anh đứng một bên hút thuốc.

Nghe cô kể lại mới hiểu được mấy tên nghiện này sợ bị cảnh sát kiểm tra được trên người có ma túy nên nhét vào túi cô, lại bắt cô.

Sau khi Trần Tiểu Quả báo cáo xong thì đi đến trước mặt anh, nhìn người đang nheo mắt nhả khói, dáng vẻ lưu manh lại ngang ngược, cô trợn mắt, "Em chỉ đi dạo, họa trời giáng! Anh không rõ đúng sai đã đánh em!" Cô tức giận nói rồi xoay người quay đầu bước đi.

Cậu cả Diệp tiến lên thô lỗ giữ cô.

Nhóc còn còn dám cãi anh!

"Trần Tiểu Quả! Em còn cãi sao?! Anh bảo em ngoãn ngoãn ở trong khách sạn, em chạy loạn cái gì?!" Anh nói, kéo tóc cô giống như còn bé!

Trần Tiểu Quả vốn định phản bác nhìn thấy vết thương trên mặt anh, cùng chuyện vừa gặp, lòng đầy sợ hãi.

Lòng cậu cả Diệp cũng tức giận, tuy nói chuyện này thực sự là ngoài ý muốn nhưng ai bảo nhóc còn này làm anh bực!

Nhất là cảm giác biết rõ cô gặp nguy hiểm lại không tìm thấy cô giờ vẫn đang giày vò anh!

Toàn bộ bọn nghiện kia đã bị bắt, ba tên đến sau cũng bị dẫn đi, cậu cả Diệp đi tới chỗ cảnh sát phòng chống ma tuý, nói nhỏ vài câu rồi lôi Trần Tiểu Quả về nhà khách sạn!

Trần Tiểu Quả lấy điện thoại di động và ba lô bị vỡ màn hình từ vệ sĩ của mình.

"Diệp Nhất Mộc, chuyện đêm nay anh biết em biết, em không muốn để cha mẹ em biết!" Nếu họ biết đêm nay cô xảy ra chuyện sẽ lo lắng chết mất, sau này cô cũng đừng nghĩ đến chuyện đi du lịch!

Nghĩ lại thấy đêm nay mình xui xẻo thật, tại sao tên buôn ma túy lại chọn cô? !

"Lát nữa anh sẽ nói với cô Chu!" Anh nói vô cùng kiên định.

Trần Tiểu Quả: "..." Sao anh lại hư vậy chứ?!

"Nếu anh nói cho mẹ em biết thì chắc chắn mẹ em sẽ trách anh, sau đó sẽ nói với dì Hoa Nhụy, mắng chết anh!" Cô cố ý nói uy hiếp anh.

Đột nhiên anh dừng lại trừng mắt với cô, Trần Tiểu Quả bị ép lui lại, anh ép sát từng bước ép cô đến chân tường, tay véo cằm cô, "Em cho rằng anh sợ mẹ anh sao?! Anh lại muốn xem xem là em sợ mẹ em hay anh sợ mẹ anh!"

Nói xong anh lấy điện thoại ra định gọi!

"Không muốn!" Trần Tiểu Quả nhón chân muốn cướp điện thoại của anh!

Anh giơ tay lên, nhưng cô lại không thể với tới, "Nói lời dễ nghe chút, cầu xin anh! Dỗ anh đây vui thì sẽ không tố cáo em!"

Bình Luận (0)
Comment