Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1681 - Chương 1681:

Chương 1681:

Tiêu Đề: Sợ ở một mình

Anh ép cô ở góc tường, bàn tay thô ráp giữ lấy cằm cô, đôi mắt rũ xuống, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa và tự mãn.

Anh mong cô giống như khi còn bé theo sau anh giống như cái đuôi, vừa nói vừa ngọt ngào xin xỏ anh.

Ví dụ như lúc năm tuổi Trần Tiểu Quả muốn ăn kẹo nhưng bánh kẹo lại bị mẹ cô thu lại cất ở hộc tủ cao, cô với không tới sẽ cầu xin anh.

"Anh Mộc Đầu, xin anh giúp em một chút đi..." Em bé đáng yêu lắc lắc tay anh, khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm nhìn anh, cầu khẩn nói.

Anh nào chịu được bị cô cầu xin như thế, nhưng vẫn xấu xa trêu cô: "Quả, hôn anh trai một cái anh sẽ giúp em!"

Nhóc con năm tuổi vì có thể ăn kẹo mà ngốc nghếch hôn lên mặt anh một cái!

Nhưng đã bị cô Chu bắt gặp ngay lập tức, bà cầm chổi lông gà đuổi theo đánh tên đào hoa anh!

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào Trần Tiểu Quả không xin xỏ anh nữa, chẳng những không xin anh mà còn suốt này đối nghịch với anh!

Anh bảo cô đưa thư tình thì đều bị cô đưa cho bà Hoa Nhụy, nữ sinh khác đưa thư tìn cho anh cũng bị cô báo cáo, đắc tội với không ít người.

Nhưng anh vẫn phải bảo vệ cô!

Tất cả những thứ này được gọi là gì? !

Bảo cô xin anh, trong lòng Trần Tiểu Quả tức giận không hề nhẹ, cô thật sự muốn đẩy anh ra!

Có lẽ anh thực sự bị bệnh mà!

Nhưng cô lại sợ anh gọi điện cho bà Chu thật!

"Cậu cả Diệp! Em xin anh mà?! Đừng nói cho mẹ em biết! Xin anh đấy!" Cô thực sự không có cách nào dịu giọng nên hét lên.

Cậu cả Diệp hừ lạnh, "Thế này mà em gọi là xin? Không có chút thành ý nào!"

Trần Tiểu Quả tức giận đến mức thổi bay tóc mái, thành ý bà cô anh!

Nhưng cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

"Anh Mộc Đầu, xin anh mà, đừng nói cho mẹ em đấy có được không?" Tay cô làm bộ giữ lấy vạt áo anh lay lay cầu xin anh.

Chẳng phải diễn kịch thoi sao?! Cũng không chết được!

Cậu cả Diệp cúi thấp đầu nhìn Trần Tiểu Quả thấp hơn mình nhiều ăn mặc như tiểu tiên nữ. Vẻ mặt cô thành khẩn, giọng điệu nũng nịu làm anh vô cùng hưởng thụ, lòng bàn tay nhịn không được vuốt ve mặt cô.

"Thế này còn giống một chút!" Nói xong cất di động vào túi.

Trần Tiểu Quả mắng anh ở trong lòng xối xả!

Bị anh kéo tiếp về phía trước.

"Không phải đi bar cùng gái đẹp sao?! Nghĩ thế nào mà đi tìm em..." Trần Tiểu Quả khẽ hỏi, cô thật sự không ngờ anh sẽ xuất hiện kịp thời, còn nhảy từ mái nhà xuống!

Cậu cả Diệp không trả lời vấn đề này, "Trần Tiểu Quả, em nên mừng vì tối nay em không bị thương! Nếu không ..."

Câu tiếp theo anh cũng không biết nên nói thế nào, tim còn ứ đoọng như bị nhét bông!

--

Lục Tiểu Vũ không ở đây nên trong phòng chỉ có mình cô, Trần Tiểu Quả bật hết đèn nên đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại, muốn cởi quần áo đi tắm rửa sạch sẽ lại nhìn thấy cánh cửa đen ngòm phía sau làm cô lạnh sống lưng, vội vàng mở cửa ra ngoài!

Nhớ tới chuyện xảy ra đêm nay cô vẫn sợ hãi, nhìn căn phòng trống rỗng càng sợ hơn. Cô dứt khoát đi ra ngoài, đến phòng trực ban ngồi ghế xem tivi chịu đựng.

"Trần Tiểu Quả, em không về phòng ngủ mà ở đây làm gì?!" Lúc cậu cả Diệp đi vào thấy cô thì dạy dỗ cô.

Cô có thể nói cô ở một mình sợ nên không dám về không?!

"Em xem tivi!"

"Trong phòng em không có tivi à? Về ngủ đi!"

Trần Tiểu Quả: "..." Muộn rồi, đã hơn 11 giờ rồi, trời sắp hừng đông rồi, đến sáng là sẽ không sợ nữa.

Cô vẫn bất đắc dĩ lên lầu, anh đi theo sau cô...

Bình Luận (0)
Comment