Tiêu Đề: Anh không vui!
Nhìn cô gái mặc váy trắng và áo xanh đang đi trên cầu thang gỗ, cậu cả Diệp cố nén không kéo cô gái không nghe lời lại rồi đánh vào mông cô!
Rõ ràng cô không hao tổn chút nào nhưng đã qua 13 giờ rồi mà cảm giác hoảng sợ kia vẫn tồn tại mãnh liệt trong lòng anh. Trong lồng ngực anh một ngọn lửa, không cách nào trút bỏ!
Mới vừa lên tầng hai, Trần Tiểu Quả vừa nhìn lên đã thấy bóng tối ở cuối dãy hành lang dài, cô sợ hãi dừng lại, sống lưng ớn lạnh.
"Sao không đi đi?" Một giọng nói nghiêm túc vang lên từ phía sau.
Trần Tiểu Quả âm thầm hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Đến cửa phòng cô đẩy cửa đi vào, còn chưa kịp đóng cửa thì thân hình cao lớn của anh đã chen vào.
"Anh vào phòng em làm gì?!" Cô ngẩng đầu nhìn hơi sợ hỏi người có vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút hung dữ với cô. Cô liên tục lùi về sau, dáng vẻ như thể anh sẽ làm gì cô, thậm chí cô còn ôm ngực.
Cậu cả Diệp vốn tràn đầy tức giận nhìn dáng vẻ này của cô thì vui vẻ, "Vẻ mặt này của em là gì đây?! Như thể anh sẽ ăn sống em vậy! Nhóc con miệng còn hôi sữa, đưa anh ăn anh còn không thích!"
Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, trông như lưu manh nhìn cô.
Trần Tiểu Quả siết chặt tay, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, "Cút ra ngoài!"
Cô vừa nói xong anh đã ngồi xuống cuối giường kia, "Đêm nay anh sẽ ngủ ở giường của Lục Tiểu Vũ tránh em bị đồng bọn của đám buôn ma túy kia tới trả thù!"
Anh nói một cách hùng hồn.
Thực ra làm gì có đồng bọn của đám ma túy nào, lúc trước cảnh sát đã vung lưới đêm nay muốn thu lưới, bọn buôn ma túy vùng lân cận không thể trốn thoát!
Anh đã đánh lừa để ở trong phòng của cô!
Trần Tiểu Quả nghe anh nói, sắc mặt lại kinh hoàng.
Cô cũng không dám đuổi anh đi, nếu anh muốn đi có lẽ cô sẽ còn xin anh ở lại!
Đối mặt với nỗi sợ hãi, bất kỳ phẩm giá và sự chính trực nào cũng được coi là một quả bóng!
Cậu cả Diệp nghĩ Trần Tiểu Quả sẽ dọa gọi cảnh sát để uy hiếp đuổi anh ra ngoài, kết quả cô nhóc này lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm trong tủ gỗ ra rồi đi vào phòng tắm!
Chà!
Nhóc con này thay đổi rồi!
Trần Tiểu Quả vào phòng tắm chuẩn bị cởi quần áo trước, còn lặng lẽ đưa mắt nhìn ngoài cửa, thấy anh ngồi đó gửi tin nhắn lòng cô mới yên tâm.
Tranh thủ thời gian làm nhanh, lỡ anh đi giữa chừng thì sao?
Nghĩ như vậy cô lập tức cởi quần áo.
"Đồ khốn nạn, không trượng nghĩa gì hết! Nhất là Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đấy đi chơi riêng ở hồ Lô Cô, mình anh đây chọi ba, bốn tên côn đồ chuyên nghiệp, ra tay ác quá!" Anh cầm điện thoại vừa nhắn vừa đi vào phòng vệ sinh.
Trong nhóm này cũng chỉ có anh và đôi kia, anh cũng không dám nói trong nhóm lớn. Nếu chú Đại Ngốc biết thì sau này cậu cả Chu đừng mong dẫn Trần Tiểu Quả ra ngoài chơi!
Cửa phòng vệ sinh bị anh đẩy ra, Trần Tiểu Quả vừa cởi dây đeo ra hét chói tai quay người đi, hai tay ôm ngực đưa lưng về phía anh.
Tấm lưng trắng như tuyết của cô gái được bao phủ bởi mái tóc đen, dưới mái tóc là bộ đồ lót màu trắng tinh khôi, cúc áo và dây đai trên vai…
Vòng eo thon thả tạo thành một đường cong hoàn mỹ và hấp dẫn.
Anh ngây người ra, hoảng sợ nhìn...
"Diệp Nhất Mộc! Anh vào làm gì?!" Trần Tiểu Quả kêu lên, kéo anh tỉnh táo về.
"Kêu cái gì?! Em cho rằng anh đây vào nhìn trộm em sao? Không phải là nhóc con chưa dậy thì sao, có gì đẹp chứ?!" Cậu cả Diệp vừa trợn tròn mắt nhìn bóng lưng cô hoàn hồn lại, kiêu ngạo nói.
"Vậy anh vào làm gì?!"
"Tìm khăn lạnh lau mặt! Mẹ nó, anh của em đã lớn như vậy rồi vì em mà lần đầu ăn đấm đấy!" Anh lại nói.
Đâu ra mà lần đầu tiên chịu nắm đấm, tranh công ở trước mặt cô mà thôi!