Tiêu Đề: Sao anh không biết chuyện em đi Mỹ vậy?!
Cậu cả Diệp tỉnh dậy sau giấc ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của Trần Tiểu Quả, chỉ là ánh mắt của cô sao lại giống như đang xem động vật ở sở thú quá vậy!
"Nhóc con, vẻ mặt kia của em là thế nào đấy?!" Anh nằm trên giường nhìn cô hỏi.
Trần Tiểu Quả thẳng người dậy, hai tay ôm ngực, nhìn anh từ trên cao: "Nhìn cầm thú đó..."
Cầu thú?
Không sẽ không biết anh đã làm những chuyện cầm thú gì đêm qua phải không?
Cậu cả Diệp lại chột dạ, "Nhóc con! Mới sáng ra đã mắng anh của em à!"
Trần Tiểu Quả cười lạnh, "Là chính anh tự chửi mình đấy có biết không? Đêm qua anh luôn nói bản thân quá cầm thú, không bằng cầm thú!"
Cậu cả Diệp: "..." Phải cầm thú cỡ nào mới có thể chửi bản thân mình ở trong mơ là cầm thú như thế?!
--
Trần Tiểu Quả đang đợi Tả Nguyên trở về kết quả bị kéo vào một chiếc xe việt dã. Anh muốn chở cô đi hồ Lô Cô tìm nhóm Lục Tiểu Vũ.
Ba giờ sau:-
"Diệp Nhất Mộc! Chú ý, phía trước lại rẽ! Lại, lại rẽ!"
"Trần Tiểu Quả! Em có tin anh trai em không hả?!" Cậu cả Diệp mạnh mồm nói, vừa nói vừa đánh tay lái.
Cái gọi là mười tám khúc cua của con đường núi, Trần Tiểu Quả thật sự đã nhìn thấy nó!
Các khúc cua ở đây nối tiếp nhau, khi rẽ cô hoàn toàn không nhìn thấy đường phía trước, trên đường đi, cô nhìn thấy vài chiếc ô tô cá nhân đang lao xuống đồi!
Dọc theo con đường này không có đèn đường, không có mắt điện tử, không có cảnh sát giao thông.
Con đường được khoét sâu trong vách đá.
Từ khi lên núi cô đã nơm nớp lo sợ, cầm chặt tay vịn phía trên đầu, liên tục nhắc nhở anh.
"Trước, phía trước có một chiếc xe ngựa tới!" Trần Tiểu Quả lại kêu to.
Sau khi Diệp Nhất Mộc rẽ xong tức giận dừng xe sang một bên, quay đầu trừng mắt cô, "Trần Tiểu Quả!"
Trần Tiểu Quả vội vàng che miệng của mình, sợ anh hóa thành cầm thú.
Nhìn cô che chặt miệng, cơ thẻ không ngừng co lại trên xe, che miệng vừa bực mình vừa buồn cười, "Em cho rằng che miệng thì anh của em không hôn được sao? Nơi này là rừng sâu núi thẳm, anh muốn làm gì em đều được cả, chỉ là có muốn hay không thôi! Cô nhóc ngốc!"
"Không phải không muốn, là anh cũng không dám! Anh dám làm gì em, cha em sẽ không tha cho anh!" Trần Tiểu Quả phản bác.
Cậu cả Diệp bị cô kích thích muốn chứng minh một chút xem rốt cuộc anh có dám hay không. Lúc này điện thoại của cô vang lên.
"Tả Nguyên, bây giờ chúng em đang trên đường đến hồ Lô Cô, đoạn đường này tín hiệu không tốt thường xuyên không có tín hiệu!" Nói xong câu này tín hiệu điện thoại của Trần Tiểu Quả đứt đoạn.
Điện thoại di động của nàng tối qua đã bị rơi hỏng màn hình, điện thoại di động này là Diệp Nhất Mộc đưa cho cô, mới tinh.
"Tiểu Quả, đừng có đi gần thằng nhóc này hiểu chứ? Chắc chắn không có ý tốt với em đâu!" Cậu cả Diệp xoa đầu cô nói.
Trần Tiểu Quả không để ý anh tí nào!
--
Trên đường đi trèo đèo lội suối, lúc họ đến đích trời đã xuống núi.
"Tiểu Quả, em xem!" Diệp Nhất Mộc nói với Trần Tiểu Quả ngồi ghế cạnh ghế lái đang hoài nghi nhân sinh.
Trần Tiểu Quả nhìn ra ngoài xe thuận theo ánh mắt của anh.
Những rặng núi xanh xa tít tắp, dưới bầu trời trong xanh, bờ hồ trong xanh như gương nằm lặng lẽ…
Thoạt nhìn cứ tưởng là một bức tranh phong cảnh khổng lồ, nhưng đây mới là phong cảnh thật.
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy Trần Tiểu Quả chợt cảm thấy trèo đèo lội suối trên đường đi vô cùng đáng giá.
Trần Tiểu Quả kích động xuống xe, chạy về phía đài quan sát.
Nhìn thấy bộ dáng hớn hở của cô, anh cười nhạt, sau khi đỗ xe liền đi đến bên cạnh cô, từ phía sau cô vòng qua eo cô rất tự nhiên. Trần Tiểu Quả lập tức tránh né, nhìn anh với anh mắt quái dị, "Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ngắm cảnh đẹp của em, không muốn cãi nhau với anh đâu!"
Nói xong cô chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Chúng tôi trèo đèo lội suối, trèo non lội suối chỉ vì để xem vẻ đẹp của bạn!
Cô vừa đăng xong đã có rất nhiều người ấn thích, trong đó còn có Tả Nguyên trả lời: Giờ các em mới tới sao? Anh đã xuống nước rồi, đêm nay cùng nhau ăn nhé? Anh mời!
"Thật hay giả thế?! Tả Nguyên đã đến đây rồi!" Trần Tiểu Quả nhìn điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh ta đang khoe khoang cái gì vậy?!” Cậu cả Diệp nói.
Trần Tiểu Quả quả quyết gọi điện thoại cho Tả Nguyên, "Hả? Chỗ này có sân bay? Sao em không biết?!"
Cậu cả Diệp ở bên cạnh: "..." Mẹ nó, sao anh không biết ở chỗ nhỏ bé này còn có sân bay?! Bảy giờ lái xe vô ích?!
Trần Tiểu Quả dùng một tay vỗ vào cái lưng bị đau của cô, vừa nhìn cậu cả Diệp với ánh mắt u ám.
"Anh nói sao các em ngốc còn lái xe đường núi chứ... Đi đường rất mệt đúng không?" Tả Nguyên lại nói.
"Eo sắp gãy đến nơi rồi đây!" Trần Tiểu Quả đau khổ nói.
Điểm mấu chốt là dọc đường đi, chỉ có một trạm nhỏ để có thể ăn uống và đi vệ sinh!
"Về khách sạn anh đấm bóp cho em!" Cậu cả Diệp ở bên cạnh "ân ái" nói.
Trần Tiểu Quả cho anh một đá!
--
"Chị Vũ! Anh Tiểu Thái!" Trần Tiểu Quả vừa tới khách sạn đã thấy Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái ngồi trong sân, họ đang chơi game!
Cậu cả Diệp mang theo hai ba lô nặng trĩu đi đến, ánh mắt rơi vào đôi yêu nhau kia, đi đến trước mặt Tiểu Bạch Thái đang tập trung tinh thần chơi game vò đầu anh!
"Cậu đừng lộn xộn! Ông đây đang giúp tư lệnh lên hạng!" Tiểu Bạch Thái quát né tránh anh.
Anh đang chơi bằng điện thoại của Lục Tiểu Vũ, nếu Lục Tiểu Vũ có chơi không tốt đều để Tiểu Bạch Thái chơi cho cô!
"Anh đây còn tưởng mỗi ngày hai người sẽ đại chiến ba trăm hiệp chứ, đi chơi riêng còn chơi game! Tiểu Vũ, có phải người anh em này của anh không được ở mặt đó không?" Cậu cả Diệp buồn bã nói với Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ lườm anh, "Tiểu Quả, bạn trai Tả Nguyên đã tới rồi đấy, đang ở phòng trên tầng 2!"
Cô cố ý nói vậy.
Trần Tiểu Quả không phản bác, vội vàng chạy vào khách sạn.
Cậu cả Diệp tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với cô, "Dục cầu bất mãn lấy anh ra trêu đấy à!"
"Mẹ nó ai dục cầu bất mãn chứ?!" Tiểu Bạch Thái sầm mặt, anh thì đắc ý.
"Không giống như một số người, từng khoe rằng mình trưởng thành có thể ăn mặn lần đầu, kết quả... Là người ăn cuối cùng!"
"Ai, ai mẹ nó ăn cuối cùng chứ?! Tiểu Bạch Thái, cậu đừng đắc ý, về tôi sẽ tố cáo với cô tôi! Để Lão Thái mang rượu đến nhà cô tôi xin tha thứ cho cậu!" Tiểu Mộc Đầu lại nói.
"Tiểu Bạch Thái, đừng chơi game nữa! Đánh anh ấy đi!" Lục Tiểu Vũ ra lệnh.
Tiểu Bạch Thái lập tức đánh Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu nhanh chân chạy mất, "Tôi đi xoa bóp cho Tiểu Quả đây!"
"Khinh bỉ!" Tiểu Bạch Thái cũng không đuổi theo, dứt lời lại cầm điện thoại của Lục Tiểu Vũ lên.
"Sao hôm nay em có nhiều tin nhắn thế?" Lại một tin nhắn đến, Tiểu Bạch Thái muốn xóa đi kết quả lại mở ra.
"Kính gửi cô Lục Chiến Vũ, chúc mừng cô, hộ chiếu của cô đã được xét thông qua..." Tiểu Bạch Thái nhìn tin nhắn này có chút hoang mang.
Cô xin hộ chiếu đi Mỹ!
Tiểu Bạch Thái quay đầu nhìn Lục Tiểu Vũ còn đang vô tư chơi đùa, "Lục Chiến Vũ! Sao anh không biết em muốn đi Mỹ?!"
Anh tức giận gọi thẳng tên cô chất vấn.