Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1690 - Chương 1690:

Chương 1690:

Tiêu Đề: Ta sẽ không tức giận với Tiểu Bạch

Tả Nguyên dùng ánh mắt và biểu cảm để trả lời cậu cả Diệp: Tôi không!

Cậu cả Diệp và anh ta giống như tâm linh tương thông, anh nhặt một cục than đập vào người!

Tả Nguyên vội vàng đứng dậy né tránh, cậu cả Diệp lại ném!

"Có gan thì chạy xa chút, đừng đến ăn!"

"Diệp Nhất Mộc! Sao anh đối xử với bạn tôi như thế?! Anh bắt nạt anh ấy thì cũng đừng nghĩ đến ăn nữa!" Trần Tiểu Quả bênh vực Tả Nguyên.

"Chơi anh sao? Để anh xem các xem nhóm lửa thế nào!" Cậu cả Diệp đắc ý nói.

"Chị đến!" Chị Vũ bá đạo đi tới.

Diệp Nhất Mộc: "..." Em! Họ!

Sao anh quên được con nhóc này trước kia ở trong rừng già trong núi sâu, học chế tạo ra lửa bằng cách khoan củi chứ đừng nói đến việc nhóm lửa đơn giản!

"Sao anh có đứa em gái phản bội này chứ?!" Cậu cả Diệp giận dữ, "Được được được! Anh đi nhóm lửa để thằng nhóc kia ngồi mát ăn bát vàng!"

"tnn! Anh đi mua đồ uống đi!" Trần Tiểu Quả sao có thể dễ dàng để Tả Nguyên ngồi mát ăn bát vàng được, ra lệnh cho anh ta.

Ra lệnh xong Tả Nguyên lập tức đi.

Cậu cả Diệp: "..."

Trần Tiểu Quả ăn giỏi nhất, cô thích ăn cho nên cũng thích nấu ăn.

Thịt dê cô nướng cung không đủ cầu, nướng một cái đã bị ba người kia tranh nhau ăn mất rồi!

"May mà Tiểu Bạch Thái không ở đây! Nếu không thì không đủ ăn quá!" Tiểu Mộc Đầu chạm lon bia với Lục Tiểu Vũ, nói.

Nhắc đến Tiểu Bạch Thái, Lục Tiểu Vũ sững sờ ngửa đầu uống bia, không nói gì.

Tả Nguyên bên cạnh cũng uống bia, ăn xiên que, bản thân anh ta không bao giờ nói nhiều.

Trần Tiểu Quả đưa một xiên thịt đến, hai người định chia ra, nhưng Lục Tiểu Vũ vội vàng cướp lấy, "Xiên này để lại cho Tiểu Bạch Thái, chắc chắn anh ấy còn chưa ăn!"

"Ôi ôi ôi, cãi nhau còn nghĩ đến cậu ta, có tiền đồ không thế hả?!" Cậu cả Diệp khinh bỉ nói, "Có lẽ bây giờ Tiểu Bạch Thái đang hẹn hò với gái xinh ấy chứ!"

Anh cố ý!

Nhưng Tiểu Bạch Thái từ nhỏ đã như chó ngao Tây Tạng đi theo Lục Tiểu Vũ, nếu có thể phản bội Lục Tiểu Vũ trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

"Mẹ kiếp!" Đúng lúc này cậu cả Diệp dường như thấy được cảnh tượng nào đó, ánh mắt nhìn thẳng vào cây cầu gỗ cách đó không xa, “Quả thật là Tiểu Bạch Thái mà! Chị Vũ, đừng nhìn, đừng nhìn, anh sợ có người chết!"

Lục Tiểu Vũ đang ăn cánh gà nướng lúc đầu không định quan tâm đến Diệp Nhất Mộc, nhưng khi nghe thấy từ "Tiểu Bạch Thái" thì lập tức quay đầu nhìn ra sau.

Nhìn xong cô cũng sững sờ.

Trên cây cầu gỗ, một anh chàng đẹp trai đang được một cô gái mặc vát trắng dài đỡ, đó không phải là Tiểu Bạch Thái thì là ai?!

"Tôi Tiểu Bạch Thái, dưới đất màu vàng, chảy nhỏ giọt, tại sao lại tìm đường chết..." Cậu cả Diệp cầm bát hát bài đồng dao anh đã cải biên.

Lúc này thấy chị Vũ đứng lên.

"Chị Vũ, chị Vũ đừng nổi giận, đừng gây án mạng! Chúng ta đều là đại gia khuê tú, ta sẽ không tức giận với Tiểu Bạch..." Cậu cả Diệp vội vàng khuyên nhủ, rõ ràng anh không khuyên can mà đang đổ thêm dầu vào lửa.

Bóng dáng chị Vũ ngang tàn đi về phía cửa cách sạn.

"Diệp Nhất Mộc! Anh có thể đừng khốn nạn như thế được không! Có thể anh Tiểu Thái chỉ uống say thôi, người ta tốt bụng đưa anh ấy về!" Trần Tiểu Quả thấp giọng quát.

Nhưng cô vẫn rất lo lắng, với tính của chị Vũ thì nhất định sẽ vọt tới chỗ bọn họ đánh thẳng chứ không hỏi trắng đen?

Trước khi vào khách sạn, Lục Tiểu Vũ đi tới bên cạnh bọn họ, kéo Tiểu Bạch Thái đầy mùi thuốc lá và rượu qua chỗ mình, nhìn cô gái mặc váy trắng dài thắt bím tóc, "Xin chào, tôi là bạn gái của anh ấy. Cảm ơn vì đã đưa anh ấy về! "

Bình Luận (0)
Comment