Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1696 - Chương 1696:

Chương 1696:

Tiêu Đề: Tôi với cô ta không có gì! (2000) (1)

Vừa mới trải qua một phen đánh nhau này, gân cốt đều mở, ngược lại không còn đau nhức, toàn thân nhẹ nhõm!

Vẻ mặt Thái Dư Bạch nghiêm túc, sắc mặt rất tối, nghe cô, lần nữa cắn răng, cũng tin, lông tóc cô không tổn hại gì!

Chỉ là, vẫn không thể tưởng tượng nổi!

Đến tột cùng là cô rất có thể đánh nhau, hay là ba người này quá vô dụng? !

Ba người A Tùng bị đưa tới xe cảnh sát, hai cô gái kia sợ hãi đi tới, Mạc Tiểu Vũ tiến lên đón: "Hai vị mỹ nữ, các cô vẫn là tìm thêm mấy con lừa cùng nhau chơi đùa đi! Cái rừng núi hoang vắng này, cẩn thận mới là tốt!"

Cô ta đối với hai cô gái kia hảo tâm đề nghị.

Hai cô gái liên tiếp gật đầu: "Cảm ơn chị nha!"

Các cô lại nói lời cảm tạ với Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ cười cười, bày tỏ không có gì.

——

Bởi vì cướp bóc chưa thoả mãn, còn bị Lục Tiểu Vũ đánh cho rất thảm, bọn họ còn muốn cắn ngược lại Lục Tiểu Vũ một phát, muốn nói sẽ kiện cô phòng vệ quá, bất quá bị Tiểu Bạch Thái nắm tay dọa đến không dám BB.

Bọn họ nhất định phải bồi thường xe điện bị thiệt hại!

"Thái Dư Bạch, tôi đi không được rồi, cậu cõng tôi đi!" Lục Tiểu Vũ nhìn lấy bóng lưng của cậu, nũng nịu.

Mạc Tiểu Vũ ở một bên, khóe miệng chứa đựng ý cười.

Tiểu Bạch Thái không nói chuyện, nhưng quay người đi tới, ở trước gót chân cô, khom người, Lục Tiểu Vũ nhanh chóng nhảy lên, vẻ mặt hưng phấn!

"Tiểu Vũ, chính cậu về nhà đi, trên đường cẩn thận một chút!" Sở cảnh sát cách khách sạn không đến mấy trăm mét, cách quán ăn nhà Mạc Tiểu Vũ cũng rất gần, Tiểu Bạch Thái quay đầu nhìn cô ta, cất giọng nói.

"Ừm! Cậu yên tâm đi!" Mạc Tiểu Vũ cười nhẹ nhàng nói.

Lục Tiểu Vũ ghé vào trên lưng Tiểu Bạch Thái, quay đầu vẫy tay từ biệt với cô ta.

Mạc Tiểu Vũ nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, khóe miệng nụ cười càng lúc càng mờ nhạt...

Đầy trong đầu đều là tình cảnh mỗi ngày cô ta theo cậu đi học lúc trước, không nhìn thấy còn tốt, tận mắt thấy cậu ấy cùng người khác như hình với bóng, thân mật như vậy, cô ta vẫn là ghen tị!

...

"Mấy tháng này, tôi đi theo rất nhiều người hướng dẫn võ thuật học được không ít điều! Không tin, cậu đánh với tôi một trận, được hay không?" Lục Tiểu Vũ ghé vào trên lưng cậu, cười nói.

Cậu không nói chuyện, không để ý tới cô.

Lục Tiểu Vũ che lấy cặp mắt của cậu, tiếp cận cậu.

"Bỏ tay ra!" Cậu trầm giọng ra lệnh, giọng điệu còn rất thối.

Cô lập tức buông tay.

"Cậu với Mạc Tiểu Vũ kia, trước kia rất quen thuộc à?" Cô lại hỏi.

"Cha cô ấy trước kia là tài xế của thủ trưởng Thái, chị đừng nghe gió cũng là mưa, tôi và cô ấy không có gì!" Cậu trầm giọng nói:" Không muốn để ý đến chị, là bởi vì chuyện chị xuất ngoại!"

"Tôi nghe cái gì nha? Nói thật giống như tôi có thể tùy tiện để người ta bắt nạt vậy!" Lục Tiểu Vũ nhéo bả vai cậu một cái nói.

Vừa trở lại khách sạn, chỉ thấy có một bóng người đứng trong hành lang, chính là Lục Tiểu Cổn.

"Lục Tiểu Cổn! Sao anh lại tới đây?" Lục Tiểu Vũ từ bên trên người Tiểu Bạch Thái xuống, cất giọng hỏi.

Ánh mắt của Lục Tiểu Cổn nhìn cô có chút nghiêm túc, khẳng định là biết chuyện cô muốn đi nước ngoài!

"Lâm Dương đâu?" Cô lại hỏi.

"Nghỉ ngơi ở trong phòng!" Lục Tiểu Cổn đáp.

Bọn họ hôm qua xuất phát, bay đến thành thị trung chuyển nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng lại bay tới bên này. Bệnh tình của ông Khương ổn định, anh đưa Lâm Dương đi ra giải sầu một chút, hóng gió một chút.

Tiểu Bạch Thái móc hộp thuốc lá ra, rút ra một cây đưa cho Lục Tiểu Cổn: "Chị áy muốn đi nước ngoài, anh biết không?"

"Vừa nghe nói!" Lục Tiểu Cổn đáp, mắt nhìn Lục Tiểu Vũ.

"Đại tá Lục và dì Kiều đều biết à?" Tiểu Bạch Thái nghiêm túc hỏi, hít sâu điếu thuốc.

"Đều biết, bọn họ tôn trọng ý nghĩ của em ấy."

"Vậy còn anh? Anh cũng tôn trọng? Ngược lại em không tôn trọng!" Tiểu Bạch Thái tức giận nói, tức giận quay cả người!

Lục Tiểu Vũ ở một bên, không biết Lục Đại Ma Vương thuyết phục Diệp Kiều như thế nào.

Diệp Kiều có biết chính xác chuyện cô cần làm trong tương lai hay không?

"Lục Tiểu Vũ! Anh hỏi em, em rốt cuộc là bồng bột, hay là suy nghĩ cặn kẽ rồi đưa ra quyết định?" Tiểu Bạch Thái ngay trước mặt, Lục Tiểu Cổn nhìn em gái của mình, nghiêm túc hỏi.

Cái này bên trong nghiêm túc, lộ ra thâm ý.

Lục Tiểu Vũ thậm chí nghi ngờ, anh là biết tại sao cô phải xuất ngoại.

Ánh mắt của hắn nghiêm túc mà thâm trầm, trịnh trọng như vậy, cô nhìn thẳng anh, thời gian dần qua càng ngày càng rõ ràng, anh là biết rồi.

Anh biết, cô muốn đi làm gì đó đặc biệt trong tương lai.

Không phải vậy, anh đã sớm sẽ giống như Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu, mắng cô rồi !

"Đồng thời, mong muốn xuất phát từ nội tâm? !" Lục Tiểu Cổn nhìn cô, lại nghiêm túc hỏi.

Cho dù lòng tràn đầy nỗi buồn.

"Nghĩ sâu tính kỹ, đồng thời xuất phát từ nội tâm!" Cô vô cùng kiên định nói, ánh mắt thẳng thắn mà đối diện anh, nội tâm một mảnh chân thành!

Lục Tiểu Cổn ở trong ánh mắt Lục Tiểu Vũ luôn luôn chưa trưởng thành thấy được kiên nghị.

Anh hiểu được, cô đã không còn là cô trước kia!

Thái Dư Bạch ở một bên, nghe được cô, sắc mặt tái xanh.

"Thái Dư Bạch! Tiểu Vũ cần độc lập, em ấy không có khả năng giống Căn Thỏ Ti, nhất định phải quấn lấy cậu mới được! Cậu đối với em ấy, phải có lòng tin!" Lục Tiểu Cổn nhìn Tiểu Bạch Thái bên cạnh từ nhỏ đến lớn, khắp nơi che chở Lục Tiểu Vũ, trầm giọng nói.

Chà, hôm nay anh của cô cao hai mét tám trong lòng cô!

Cổ họng Lục Tiểu Vũ có chút chắn.

Cô xem thấy sắc mặt Tiểu Bạch Thái vẫn tái nhợt, biết cậu là quá yêu cô, mới kích động như vậy!

Đương nhiên, trước kia cô quá cùi bắp, cậu cũng là thói quen.

Tiểu Bạch Thái không lời nào để nói, khẽ cắn môi, đi ra!

——

Đến trưa, Lục Tiểu Vũ cũng không có gặp Tiểu Bạch Thái, hẳn là cậu lại câu cá đi.

Buổi tối, Tiểu Mộc Đầu đưa mọi người đến thành phố giải trí gần đó chơi, nơi này có KTV và phòng chơi bi-a.

"Tiểu Quả Tử, tới tới tới, anh dạy em chơi bóng!" Tiểu Mộc Đầu nhìn Lục Đại Thiếu một bên đang dạy Lâm Dương đánh bi-a, lại tư thế thân mật, lòng ngứa ngáy, kéo Trần Tiểu Quả qua nói.

Tả Nguyên ở một bên, nhưng cười không nói.

"Em không có hứng thú với bi-a!" Trần Tiểu Quả nói, là lời nói thật: "Em muốn đi hát!"

"Quả Tử, chị với em đi!" Hơn nửa ngày không có gặp Tiểu Bạch Thái, trong lòng Lục Tiểu Vũ không thoải mái, lôi kéo cô ấy đi.

Tả Nguyên cũng đi theo, Diệp Đại Thiếu một mình tiếp tục chơi, Cổn gia cũng thân mật dạy Lâm Dương.

"Ngoan, anh biểu diễn cho em một lần, một cây vào động!"

Lục Tiểu Cổn buông Lâm Dương ra, khom người, tư thế tiêu chuẩn lại đẹp trai, tay trái ấn trên bàn, các ngón tay thon dài nâng lên tạo thành cầu tay chuẩn để khoác gậy.

"Một cây vào động... trong đầu Cổn gia là muốn một loại cây khác vào động à? !" Diệp đại thiếu nắm cây cơ, đi tới, tà ác nói.

"Anh Diệp, anh nói cái gì đó?" Lâm Dương vẻ mặt mơ hồ.

Cổn gia khẽ cắn môi, một cây đánh vào trên viên bi cái, viên bi khác bị bi cái đâm đến toàn bộ hướng mỗi cái rơi vào trong động.

"Cổn gia thật giỏi!"

"Cổn gia muốn cho em khen cậu ta ở —— Ô! Lục Chiến Qua cậu mẹ nó giả bộ cái gì, cậu nha suốt ngày đếm lấy thời gian trông mong em dâu ——" trưởng thành đó! Lời nói phía sau chưa nói hết, Diệp đại thiếu liền bị cây cơ của Cổn gia hù chạy!

"Tiện nhân!" Cổn gia nhìn lấy bóng lưng của anh ta mắng.

"Anh ta nói một cây vào động, có ý tứ gì vậy?" Lâm Dương nhỏ giọng hỏi, kỳ thật cô ấy đã đoán được.

Cổn gia: "..." Anh thật nghĩ phạm tội!

Sờ sờ đầu của cô ấy, anh nghiêm túc nói: "Ngoan , chờ lúc em lớn lên, nói cho em!"

Lấy hành động thực tế nói cho em!

Lâm Dương mặt soạt cái đỏ bừng!

Bên kia, Lục Tiểu Vũ rửa tay trong nhà vệ sinh, đột nhiên ánh đèn tắt hết, trong toilet chỉ có một mình cô.

"Làm sao bị cúp điện, thật vất vả thấy được mỹ nữ!"

"Xuỵt! Nói nhỏ chút!"

Lục Tiểu Vũ đang muốn sờ soạng đi ra nghe được giọng nam xa lạ, cô ở trong lòng chửi thề, phòng vệ sinh nữ tại sao có thể có đàn ông nói chuyện? ! Cái này mẹ nó là gặp quỷ hay sao? !

Đáp án dĩ nhiên không phải, cô không tin những cái kia!

"Nhanh chóng mau để cho bọn họ chuẩn bị điện cho tốt! Nhất định là đứt cầu dao rồi !" Lúc này, lại có giọng nam truyền đến, âm thanh kia giống như đến từ tấm gương bồn rửa tay!

Tấm gương...

Cô đi đến bên tấm gương, xoay người, mặt xích lại gần tấm gương, một con mắt dán vào..

Bình Luận (0)
Comment