Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172:

Chương 172:

Cô có gì mà tức giận!

Cố Tuyết Yến này, ngày đó anh Kiêu đã từng chối cô ta. Cô biết bà Đỗ rất thích Cố Tuyết Yến, nhưng con trai của bà không thích thì bà cũng không có cách.

Nếu nói bà Đỗ mạnh mẽ, anh Kiêu nhà cô còn mạnh mẽ hơn bà!

Kiếp trước mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, có lần nào bà Đỗ không bị anh mắng đến máu chó đầy đầu đâu, dù người sai là nàng dâu cô.

"Bác dâu cậu là bác dâu cậu, anh cả của cậu là anh cả của cậu, cậu đã thấy anh cậu cúi đầu trước bác dâu của cậu chưa? Tất cả chờ anh cả của cậu về rồi tính." Mùa đông ở thành phố J quá lạnh, bây giờ đã:18 độ, lúc Diệp Kiều nói chuyện không ngừng phun ra khói màu trắng.

Cô siết chặt hai bàn tay đỏ bừng vì lạnh, thỏa mãn nhìn người tuyết dễ thương, Lục Tiểu Cổn chắc hẳn rất thích!

"Chưa từng thấy qua, tôi nói cho cậu nghe, anh cả tôi và bác dâu một người là kim một người là râu! Bác cả tôi là một người rất kinh khủng, tương lai cậu đến nhà tôi sẽ bị bà ấy trị!"

"Được rồi, khỏi nói cái này, tôi đi trượt băng đây!" Nghe nói hôm nay mẹ con Diệp Trăn Trăn cũng sẽ tới, cô không muốn gặp bọn họ.

"Vậy thì tốt quá!" Hiện tại Lục Bắc Trì đang chơi với Diệp Kiều rất vui. Nửa năm qua Diệp Kiều cũng đã thành chị đại ở đại viện, chơi bóng, đánh nhau không ai không phục cô!

Hơn nữa không cần Lục Tiểu Cổn giúp cô, cô đã tự mình luyện tập tất cả.

Năng lượng của Lục Tiểu Cổn bị cô hấp thụ từng chút từng chút chuyển hóa thành của cô.

--

Thập kỷ 90, thi đại học vẫn được tổ chức vào ba ngày 7, 8, 9 nóng nhất của tháng 7, hơn nữa vẫn còn ở hình thức điền nguyện vọng trước mới thi, hình thức này có tỷ lệ trúng tuyển rất thấp. Ở thời này đừng nói thi đỗ đại học trọng điểm, ngay cả đại học tuyến hai cũng rất nổi tiếng, đương nhiên cũng rất khó.

Ngôi sao may mắn bắt đầu gấp từ ngày 7 tháng 8 năm ngoái, còn đúng 11 tháng nữa là gặp anh vào ngày cô thi đại học.

Ngày anh về cô còn không biết.

Kể từ khi anh gọi một lần vào đêm sinh nhật đó, anh chưa từng gọi thêm cho cô một cuộc nào nữa, cô càng không thể đi tìm anh.

"Anh Kiêu, người ta thi đại học, anh cũng sắp về rồi nhỉ? Mẹ nó thật kích động! Cầu nguyện cho em nhất định phải thi đỗ đại học J! Nhớ anh, yêu anh!"

Lại thêm một ngôi sao may mắn được bỏ vào trong bình được sao, Diệp Kiều ôm bình đựng sao cười nói.

Cô quá nhớ anh cho nên một năm qua cô cố ý không muốn nhớ đến anh, càng không nhớ đến những ký ức kiếp trước, chuyện tâm học hành, sau khi học xong liền đi tập Taekwondo lúc rảnh rỗi, cuối tuần còn đi học đấm bốc. Lục Tiểu Cổn nói học những thứ này sẽ giúp đỡ cô sau này.

Lúc xuống lầu đúng lúc ông nội vừa đi luyện thái cực buổi sáng về. Ông cụ nói cô sắp thi đại học rồi, giấc ngủ rất quan trọng, không được phép dậy sớm tập thể dục.

Chỉ chốc lát sau, hai ông cháu đã ngồi ở phòng ăn.

"Kiều Kiều, nghe nói hôm nay con điền phiếu nguyện vọng hả, đã quyết định sẽ điền cái nào chưa?" Lão tham mưu trưởng sốt sắng hỏi.

"Ông nội, đương nhiên là đại họ J rồi!" Diệp Kiều tự tin nói.

Lão tham mưu trưởng nhíu mày, "Thành tích của cháu... Đều là trung bình trong lớp ... Kiều Kiều, ông nội không cố ý đả kích cháu, chúng ta phải căn cứ vào tình hình thực tế, hiểu không?"

Diệp Kiều lại cười, mỗi lần thi cô đều giữ thực lực của mình, có bài làm có bài sẽ cố tình không làm.

"Ông nội, tóm lại ông cứ đợi tin tốt của con đi!" Cô nhỏ giọng nói, cầm thìa ăn cháo.

Tiếng của Lục Tiểu Cổn vang lên, "Đừng ăn, cháo không sạch."

!!!

Đây là cháo trứng muối thịt nạc bình thường cô thích ăn, không sạch là có ý gì?

Diệp Kiều lấy cớ đi lên lầu.

"Lục Tiểu Cổn! Rốt cuộc ý con là gì?"

"Trong cháo có bỏ thuốc! Người ăn sẽ bị đau bụng, ảnh hưởng đến kì thi đại học!" Lục Tiểu Cổn chân thành nói.

Bình Luận (0)
Comment