Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171:

Chương 171:

Kết thúc ba tháng huấn luyện đầu tiên, Lục Bắc Kiêu nhận được chứng chỉ "Dũng sĩ lục địa". Trong ba tháng huấn luyện này, buổi tối ngủ không quá ba tiếng, tắm nước lạnh và hít hơi độc là chuyện thường, số lượng học viên ban đầu từ 86 giảm mạnh còn 40 người. Sau đó họ được chào đón bằng 5 khóa huấn luyện chính: lặn, bắn tỉa, chống khủng bố, nhảy dù và nhảy dù.

Khi anh mặc một bộ đồ huấn luyện ngụy trang dày để huấn luyện bắn tỉa trong khu rừng mưa nhiệt đới giống như phòng tắm hơi, trong nước đang chào đón mùa xuân năm 1997 vô cùng náo nhiệt.

Mỗi năm sắp đến ngày này, trong đại viện của lão thủ trưởng xuất hiện quan to phú quý, xe sang lui tới.

Một số người trong số họ là con cháu của các lão thủ trưởng, cũng có người đến tặng quà lão thủ trưởng nịnh bợ. Người thế này có thể thấy ở nhà họ Diệp mỗi ngày đều bị ông nội đuổi về, lão thủ trưởng bên cạnh nhà cũng thế.

Nhưng hôm nay cô đang ở trong sân đắp người tuyết cho Lục Tiểu Cổn, nghe thấy giọng nói của mẹ chồng nhà bên cạnh!

âm thanh này bây giờ cô nghe đều cảm thấy bỡ ngỡ.

Hôm nay bà Đỗ đến tặng quà cho ông bà nội sao?

"Cha mẹ, vị này là tổng giám độc Cố của tập đoàn Trường Phong, vị này là bà Cố, đây là con gái của họ Cố Tuyết Yến. Tiểu Hoa đang là hoa khôi của của đoàn nghệ thuật quân đội, xinh đúng không ạ?"

Đột nhiên Lục Tiểu Cổn ra hiệu bảo cô nghe giọng nói của bà nội nó.

Cố Tuyết Yến...!

Lần này Diệp Kiều hiểu vì sao Lục Tiểu Cổn làm như vậy.

Bà Đỗ dẫn dty đến nhà ông bà nội là có ý gì?

"Tới thì tới mang quà lớn quà nhỏ đến làm gì? Tiểu Triệu! Mau mang hết quà cáp này ra xe của tổng giám đốc Cố đi!" Lão thủ trưởng Lục cũng không khách sáo, sầm mặt, trầm giọng nói.

Vợ chồng tổng giám đốc Cố lộ vẻ khó xử, nhưng Đỗ Dĩnh là ai chứ, là một nhân vật khéo ăn khéo nói, mặt đầy ý cười, "Tổng giám đốc Cố, tôi nói mà, ông cụ nhà tôi chưa từng nhận quà, anh nhất định phải khách sáo! Mang ra xe đi thôi, nhận tấm lòng là được rồi!"

"Đúng thế, nhận tấm lòng là được rồi! Mời ngồi nào!" Bà cụ Lục hiền lành nói.

Tất cả mọi người ngồi xuống, ần cần hỏi han nhau.

--

"Mẹ, Tiểu Yến Tử chính là người con thường nhắc với mẹ ấy, xinh đúng không ạ? Ngài cảm thấy con giới thiệu con bé cho A Kiêu thì thế nào?" Đỗ Dĩnh và bà cụ nói thì thầm.

Bà cụ cười nhìn về phía cô cô gái nhỏ đang ngồi thẳng lưng trên sô pha và mặc quân phục, "Vậy thì tốt quá. Nhưng Đỗ Dĩnh à, tính của Kiêu Kiêu không phải con không biết, cái này còn phải xem ý của Kiêu Kiêu nữa! Chờ Kiêu Kiêu về, để nó thấy đã rồi nói sau!"

bà cụ cũng là người thông tình đạt lý, chưa từng can thiệp vào hôn sự của con cháu.

Lúc trước cô con dâu lớn này bà không thích, quá mạnh mẽ nhưng con trai lớn của bà lại thích, không còn cách nào khác bà đành phải đồng ý.

"Đó là đương nhiên! Nhưng con bé Tiểu Yến Tử này mẹ chồng tương lai thích! Quan trọng nhất là mẹ con bé là bạn tốt của con, sau này mẹ chồng nàng dâu ở với nhau không cãi nhau! Ngài giúp con khuyên nhủ Kiêu Kiêu với!" Đỗ Dĩnh lại nhỏ giọng nói, rồi đích thân bê nước vào phòng khách.

Ngay khi ba người nhà họ Cố vừa đi, Lục Bắc Trì đã sang viện bên cạnh tìm Diệp Kiều.

"Diệp Kiều Kiều, ha ha ha, bác dâu tôi bây giờ đưa con dâu tương lai đến chào hỏi ông bà tôi! Người vừa về rồi, nhóc con kia xinh khỏi nói!" Lục Bắc Trì không sợ chết nói

Diệp Kiều vừa quấn khăn cho lên cổ người tuyết, khẽ nói: "Lục Bắc Trì, cậu lại ngứa da à?"

"Đừng, tôi không có! Không phải tôi đã mật báo cho cậu rồi sao? Hơn nữa cậu không tức sau?" Hiện tại Diệp Kiều có đai đen Taekwondo! Cậu cũng không biết làm thế nào mà từ một người mới không biết gì lại thi được đai đen!

Bình Luận (0)
Comment