Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170:

Chương 170:

Đương nhiên cô biết rõ Lục Tiểu Cổn yêu người mẹ này, cũng cảm nhận được tình yêu thương và sự che chở của cậu bé. Nhưng cậu bé rõ ràng ghét bỏ người mẹ này, lại sùng bái cha mình mình như thế.

Nguyên nhân vì sao cô không biết.

"Cổn Cổn, kiếp trước vì mẹ có quá nhiều hiểu lầm với cha con. Mẹ cảm thấy một đứa bé sinh ra trong một gia đình không có tình yêu sẽ rất khổ. Ví dụ như mẹ, kiếp trước sau khi mẹ vào nhà họ Diệp đặc biệt hi vọng mình sẽ không sinh con.. Khi đó luôn chờ con đi ra, mỗi ngày đều bảo con cút, nhưng lúc con không ở đó nữa mẹ rất đau lòng!" Trong giọng nói xen lẫn nghẹn ngào, đây là lời thật lòng của cô. Trong lòng Lục Tiểu Cổn cũng luôn vì việc này mà cảm thấy rất tổn thương?

Cho nên cậu bé luôn có khúc mắc với người mẹ này.

"Cổn Cổn, con đừng buồn có được không? Mẹ thực sự yêu con, chờ đến lúc con có thể chuyển thế nhất định phải làm con của mẹ! Để mẹ có cơ hội làm một người mẹ tốt!" Diệp Kiều lại nói, sắp òa khóc...

"Ghét nhất con gái mấy người, khóc lóc!" Giọng nói ghét bỏ của Lục Tiểu Cổn vang lên, "Diệp Kiều, nghĩ nhiều rồi..."

Cậu bé không để ý đâu, cậu không có, không có, không có, có...

Ghét Diệp Kiều, thế mà đoán trung suy nghĩ của cậu.

"Được rồi, mẹ không buồn nữa! Mẹ sẽ nghe lời dạy bảo của em bé Lục Tiểu Cổn, học võ, học kỹ năng!" Cô lau lau nước mắt, cười nói.

Lục Tiểu Cổn lại không nói nữa.

Cậu bé im lặng rất lâu mới chân thành nói, "Diệp Kiều, bà ngoại yêu người, bà ấy trao sinh mạng cho người... Cò có ông ngoại, khi đó họ thực sự yêu nhau! Người là kết tinh tình yêu của họ, đừng quan tâm Diệp Trăn Trăn."

"Lục Tiểu Cổn, mẹ không quan tâm con nhóc kia đâu! Mẹ con giờ rất kiên cường! Con ngoan, mẹ chỉ quan tâm đến ba và con thôi! "

--

Tiếng cãi vã kịch liệt vang ra từ phòng ngủ chính, Diệp Trăn Trăn trốn ở ngoài cửa, nắm chặt tay, vẻ mặt căm hận.

"Diệp Thắng Huân! Đừng cho là tôi không biết, mọi năm cứ đến ngày này anh đều kì lạ! Trăn Trăn không nói gì với tôi cả, là lòng anh đã hướng về phía Diệp Kiều!"

"Tần Lan! Cô còn dung túng cho Trăn Trăn! Cô cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì sẽ hủy hoại Trăn Trăn! Bây giờ cô trở nên điêu ngoa thế nào cô có biết không? Đây là đứa con gái ngoan mà cô dạy dỗ sao? Tôi thiên vị Diệp Kiều? Nếu tôi thiên vị con bé thì đã đưa nó theo từ lâu rồi, vì cô à Trăn Trăn nên Diệp Thắng Huân tôi luôn nhường nhịn làm một người cha khốn nạn! Cô còn muốn thế nào nữa?!"

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm kết hôn Diệp Thắng Huân và Tần Lan cãi nhau to đến vậy!

Mỗi câu mỗi chữ của ông đều đâm vào tim của Diệp Trăn Trăn!

"Anh còn muốn đưa nó theo? Anh hay lắm Diệp Thắng Huân? Mẹ con tôi vì đứa con gái riêng kia mà bị không ít người chê cười? Nhà họ Diệp chúng ta bị bao người ngoài chế nhao? Còn anh nữa, vì đứa con riêng đó mà bị mấy quan tước! Những cái này ông đã quên rồi sao?!"

Tất cả là do Diệp Kiều, đều do cô ta, trước kia cha chỉ thương mình cô.

Diệp Trăn Trăn tức giận đến tức giận đến thở không ra hơi, thấy cửa phòng ngủ chính mở ra, cô vội vàng chạy vào phòng mình!

Diệp Thắng Huân đóng sập cửa mà đi, không muốn cãi nhau với hai mẹ con vô lý này!

Tần Lan như bị điên xông vào phòng của Diệp Trăn Trăn, đè lên người cô, bóp cổ cô nói: "Diệp Trăn Trăn! Con nghe thấy cha con nói chưa? Sang năm nếu con không thi đỗ đại học J, nếu không bằng con ngu Diệp Kiều kia thì xem mẹ dạy dỗ con thế nào!"

Lúc Diệp Trăn Trăn sắp bị bà ta bóp chết, Tần Lan mới buông lỏng ra cô ra!

Bình Luận (0)
Comment