Huấn luyện viên Will nói xong, các học viên hít một hơi lạnh.
Nhất là số 32, lúc anh ta nghe thấy tin được ăn cá sâu còn đắc ý, ai ngờ là cá sống!
Ăn thịt cá sấu đẫm máu!
Nhìn đã thấy buồn nôn muốn ói!
"Đồ lợn ngốc, mau ăn đi!” Huấn luyện viên Will lại lạnh lùng quát lên, vẻ mặt nghiêm khắc.
Các học viên đang ngồi đành phải ra tay, bình thường bọn họ ăn cơm thường ăn bằng tay
Lục Bắc Kiêu và phần lớn học viên cầm miếng thịt cá sấu đẫm máu, xoay ngang cắn một miếng. Thịt tươi cũng không dễ cắn, phải cắn mạnh mới cắn được một miếng, miệng đầy mùi máu tươi, thịt tanh, hương vị là người ta buồn nôn.
Số 32 bên cạnh cũng cắn một cái, chưa nhai đã muốn nhổ ra, cố hết sức kìm chế, trợn tròn mắt nuốt một miếng thịt sống.
"Thật biến thái!" Số 32 nhỏ giọng thì thầm, mắt nhìn Lục Bắc Kiêu lặng im ăn từng miếng,thằng nhóc này sao ăn như ngon lắm vậy?!
Biến thái sao?
Biến thái!
Nhưng Lục Bắc Kiêu hiểu đây không phải cố ý tra tấn bọn họ. Ở trường Hunter, mỗi một khóa đào tạo đều có ý nghĩa, không hề vô vị.
Ông nội anh là một chiến sĩ Hồng quân năm xưa, từ nhỏ đã được nghe kể vô số câu chuyện về Hồng quân, đặc biệt là câu chuyện về Hành trình dài 25.000 dặm của Hồng quân.
Bao nhiêu liệt sĩ cách mạng chết đói trong tuyết và cỏ!
Trong điều kiện khó khăn, ăn rễ cỏ, vỏ cây, thậm chí là da trâu giày, da giày, còn thịt tươi? Muốn ăn cũng không có!
Nếu đang ở trên chiến trường mà không có bất kỳ thức ăn nào, là một người lính đặc biệt, cũng chỉ có thể giết động vật ăn thịt sống đỡ đói!
Đối với tất cả các khóa đào tạo ở đây, anh sẽ đứng ở góc độ đó tìm hiểu, trong lòng cững không quá mâu thuẫn!
"Ọe:- ọe:-"
Số 042 nôn ra, huấn luyện viên Will lập tức tiến lên, "Tên heo này, lãng phí đồ ăn, cúi xuống liếm sạch cho tôi!"
Số 042 kia không nhúc nhích, đôi mắt nâu nhìn từng miếng thịt nát trên mặt đất, trong miệng còn mùi tanh khó chịu, cuối cùng anh ta lức đầu, bỏ mũ trên đầu xuống, mất tinh thần nói: "Thực sự không có nhân đạo, tôi bỏ cuộc!"
Huấn luyện viên Will đắc ý cười, chế nhạo bằng tiếng Tây Ban Nha: "OH! Vậy thì chúc mừng cậu, có thể về quê ngủ ngon rồi!"
"Đồ con heo! Nhanh đi bấm chuông đi!" Huấn luyện viên Will tiếp tục thúc giục nói.
Số 042 bất chấp sự ngăn cản của đồng đội, vẫn từng bước đi ra khỏi phòng ăn, đi về phía cái chuông kia. Bên cạnh chuông là bia mộ, mỗi một binh sĩ bị đào thải đều có bia mộ gia.
Tiếng chuông vang lên lại một học viên bị đào thải...
"Tang lễ" sẽ được cử hành vào sáng thứ hai, quốc kỳ chỗ số 042 sẽ bị kéo xuống. Nếu học viên có thể thuận lợi tốt nghiệp ở trường Hunter thì quốc kỳ của đất nước sẽ được tung bay trên bầu trời, biểu tượng cho sức mạnh và danh dự!
--
Sau khi cúp điện thoại, trái tim của Diệp Kiều rất lâu vẫn không bình tĩnh được. Cô có rất nhiều lời chưa kịp nói với anh, cũng không biết rốt cuộc anh ở Venezuela thế nào rồi. Kiếp trước, cô có chút am hiểu về trường Hunter, nhưng cô không dám tưởng tượng.
Không dám nghĩ, sợ mình đau lòng đến mức không chịu được.
Lúc cô sắp ngủ, giọng nói dịu dàng của Lục Tiểu Cổn truyền đến bên tai cô: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”
Tiếng "Mẹ" kia nắm lấy sợi dây mềm mại nhất trong lòng cô, đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Cổn nghiêm túc gọi cô là "Mẹ". Bình thường cô bảo cậu bé gọi thế nào cũng không chịu gọi.
"Cổn Cổn, con chịu gọi mẹ là mẹ sao!" Cô kích động nói, vành mắt đỏ ửng.
"Diệp Kiều, con nghỉ đây, đừng quấy rầy." Lục Tiểu Cổn lại quay về vẻ lạnh lùng.
"..."
"Lục Tiểu Cổn, con vẫn luôn giận mẹ đúng không?" Cô nhẹ giọng hỏi.