Tiêu Đề: Cậu không thể quấy rầy nó nữa!
Quý ngài Diệp vừa ăn xong bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến với quý cô Hoa Nhụy, còn chưa kịp tính tiền thì đã nhận được điện thoại của Chu Mạt.
Đúng lúc Hoa Nhụy đi vệ sinh về.
“Cô nói thằng nhóc đó trêu chọc Trần Tiểu Quả rồi?!”. Ngài Diệp hỏi lại, bỗng nhớ lại tối hôm qua thằng nhóc con nói đã có người con gái mình thích, lại còn là vị thành niên.
Lúc đó anh còn nghĩ là không biết là con gái xui xẻo nhà ai, không ngờ là nhà Đại Ngốc!
Có thể tưởng tượng ra, thằng nhóc vô liêm sỉ đó đã bị ăn đòn rồi!
“Được rồi, chúng tôi sẽ đến đó ngay!”. Diệp Đại Thành nghiêm túc nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng lên, cầm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế khoác vào.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”. Hoa Nhụy hỏi.
“Con trai cưng của em, cô gái nó trêu chọc lần này là Trần Tiểu Quả! Thằng nhóc này e là không muốn sống nữa rồi!”. Diệp Đại Thành cắn răng thấp giọng nói.
Hoa Nhụy: “…”. Thằng nhóc này càng ngày càng giỏi đấy nhỉ!
…
Hai vợ chồng nhà họ Diệp nhanh chóng chạy tới nhà họ Trần, vừa vào cửa đã thấy Diệp Nhất Mộc đầy vết thương trên mặt, đứng trong phòng khách.
Còn Đại Ngốc vừa đánh và mắng cậu một trận xong, giờ đang ngồi đó.
Diệp Đại Thành vừa mới vào nhà đã vọt tới chỗ thằng con trai vô liêm sỉ, đánh vào đầu cậu một cái: “Cái thằng hỗn hào này! Mày có còn là người không?! Ra tay với em gái thân quen của mình, thỏ còn không ăn cỏ gần hang! Ông đây đánh chết mày!”
Trần Tiểu Quả nghe thấy động tĩnh thì đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cậu bị đánh, điều kỳ lạ là, cô không cảm thấy hả giận chút nào, ngược lại còn thấy hơi đau lòng cho cậu.
Đau lòng cho anh ta cái cọng lông à!
Ai bảo anh ta nói ra hết như đồ thần kinh làm gì?!
Sau này chắc chắn cha mẹ sẽ quản thúc cô nghiêm khắc hơn!
“Đoàn trưởng Trần, cô giáo Chu, hai người yên tâm, sau này nếu thằng nhóc này còn dám ức hiếp Tiểu Quả, người làm cha như tôi chắc chắn sẽ đại nghĩa diệt thân!”. Diệp Đại Thành nhìn Đại Ngốc và cô giáo Chu nổi giận đùng đùng, cất giọng nói.
“Cha, cái gì mà ức hiếp! Con đối với Tiểu Quả Tử là tình yêu, có biết không?! Con có nói thì mọi người cũng không tin con chứ gì?! Trước kia con đa tình thật, nhưng cũng chỉ vui đùa một chút mà thôi! Con nghiêm túc với Tiểu Quả Tử! Con thương em ấy từ nhỏ đến lớn, con có thể hãm hại em ấy sao?!”. Diệp Nhất Mộc tức giận phản bác.
Cậu quay đầu nhìn Trần Tiểu Quả đứng ở cửa phòng ngủ, bây giờ cậu hy vọng cô nhóc này có thể nói giúp cậu biết bao nhiêu!
Nhưng, chuyện đó không có khả năng!
“Này! Con biết thế nào là yêu à?! Trước đây cần mẫn thay bạn gái như thay áo, đừng tưởng mẹ con không biết! Tiểu Quả nó mới lớn bao nhiêu?! Diệp Nhất Mộc, con có thể đừng làm trễ nãi tiền đồ của Tiểu Quả được không?!”. Hoa Nhụy bước tới trước, đập mạnh lên cánh tay cậu và nói.
Cậu cả Diệp: “…”. Mẹ ruột đó! Ngay trước mặt mẹ vợ tương lai mà nói cậu như vậy, muốn cậu cô độc cả đời à?!
“Chính là vậy đấy! Diệp Nhất Mộc, Trần Quả nó còn là học sinh cấp ba, vẫn là vị thành niên, nó cũng không thích cậu, không muốn yêu! Tôi bất kể cậu xúc động nhất thời hay là thật sự rung động với nó, tóm lại mà, cậu không thể quấy rầy nó nữa! Nếu cậu thật lòng với nó thì đợi nó lên đại học rồi lại theo đuổi nó cũng không muộn, nhiệm vụ quan trọng của nó bây giờ chính là học tập!”. Cô giáo Chu nhìn Diệp Nhất Mộc và nghiêm túc nói.
Cô nói rất khách quan, không mang bất cứ cảm xúc nào.
Đương nhiên, cô cũng không tin là chờ khi Trần Tiểu Quả lên đại học, Diệp Nhất Mộc vẫn còn thích con bé.
Không chỉ có Chu Mạt mà ngay cả vợ chồng Diệp Thành và Trần Tiểu Quả cũng cho là như vậy!
“Con, con…”.
“Con cái gì mà con?! Cô giáo Chu nói rất đúng! Diệp Nhất Mộc, nếu con thật sự thích Trần Tiểu Quả thì chờ con bé lớn lên đã rồi nói!”. Hoa Nhụy cũng nghiêm nghị nói.
“Nói chung là, Diệp Nhất Mộc, nếu chú còn thấy mày quấy rầy Tiểu Quả Tử nhà chú nữa, chú sẽ không chỉ đánh mày vài cái đơn giản như vậy!”. Đại Ngốc cũng nói.