Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1723 - Chương 1723:

Chương 1723:

Tiêu Đề: Đáng lắm! Thằng nhóc mày cũng có ngày bị con gái từ chối!

“Cái gì gọi là quấy rầy? Sao lại nói khó nghe như vậy, con là đang theo đuổi Tiểu Quả Tử, được chưa!”. Cậu cả Diệp ảo não phản bác.

“Con gái của chú không cần mày theo đuổi!”. Đại Ngốc lại siết nắm đấm, quát lên.

Lúc này Diệp Nhất Mộc nhìn về phía Trần Tiểu Quả không nói tiếng náo đang đứng ở cửa phòng ngủ: “Quả Tử, chuyện của em do em làm chủ! Em nói xem, rốt cuộc có muốn yêu đương với anh không?!”

Cậu chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

Cậu không tin Trần Tiểu Quả không có cảm giác với cậu, dù sao, từ nhỏ đến lớn cô vẫn thích cậu!

Anh ta bị thiểu năng sao?!

Mình đã từ chối riêng với anh ta nhiều lần rồi, anh ta lại còn hỏi ngay trước mặt những lời lớn!

Cho dù cô có hơi động lòng đấy, nhưng không thể nào đồng ý ngay trước mặt cha mẹ được, trừ khi cô muốn chết!

“Đương nhiên là tôi không muốn!”. Trần Tiểu Quả quả quyết nói.

Cô vừa nói xong, cặp đôi nhà họ Trần đều thở phào nhẹ nhõm.

Còn cậu cả Diệp, tim tan nát như thủy tinh vỡ, nhìn vẻ mặt vô tình của Trần Tiểu Quả ở cửa phòng ngủ.

“Đáng lắm! Diệp Nhất Mộc, thằng nhóc mày cũng có ngày bị con gái từ chối!”. Ông già Diệp hả hê nói.

“Chú, cô giáo Chu, hai người yên tâm, tuy con theo đuổi Tiểu Quả, nhưng dù gì con cũng là một người có chừng mực, không thể làm ra chuyện gì quá quắt được đâu! Tạm biệt!”. Cậu cả Diệp để lại những lời này rồi đi ra ngoài trước tiên.

Quý ngài Diệp và quý cô Hoa Nhụy chào hỏi xong rồi cũng đi ra ngoài.

“Bà xã, thanh danh cả đời của ngài Diệp anh đây đều bị thằng nhóc khốn kiếp này quét sạch rồi!”. Ra đến hành lang, ngài Diệp nói như vậy.

“Thanh danh của ngài? Tốt xấu gì con cũng giữ lại lần đầu tiên của con cho Trần Tiểu Quả, còn ngài?”. Cậu cả Diệp thấp giọng quở trách cha.

Ngài Diệp tức giận đến mức muốn đá cậu!

Diệp Nhất Mộc lanh lẹ né tránh!

“Sao tôi lại có thể có một thằng con trai bịp bợm vậy chứ?! Bà xã, em nói xem có nên sinh thêm đứa nữa không?!”

“Đều là cha ruột, mẹ ruột của con đấy! Được thôi! Con đi tìm cô con!”. Cậu cả Diệp nói xong là chạy mất.

Trên đời này, cô vẫn là tốt nhất!

Diệp Nhất Mộc đón Diệp Kiều ở cổng bệnh viện.

“Cô, thằng cháu này thương cô nhất đó!?”. Cậu cả Diệp mở cửa ghế phụ ra cho Diệp Kiều, tặng cho cô một bông hồng đỏ mua được trên đường, cười híp mắt nói: “Hai đứa con cưng của cô bây giờ chắc đang đi hẹn hò rồi, ai còn nhớ đến cô nữa?!”

“Dượng của con vừa mới gửi một bao lì xì to cho cô đấy!”. Diệp Kiều phản bác.

“Còn bao lì xì to, năm tệ hai à!? Dượng của con nghèo vậy à!”. Cậu cả Diệp đã lên xe, cất giọng nói.

Diệp Kiều: “…”. Đúng là bị thằng nhóc thúi này đoán trúng, nam chính nghèo nhất lịch sử còn nói là chờ lần sau anh sẽ về bồi thường “thịt”!

Cô thích anh bồi thường thịt nhất!

“Con thành tâm với cô chắc? Chịu uất ức mới nhớ tới cô con!”. Diệp Kiều ngửi hoa hồng một cái, nói, tinh tường thấy được vết bầm trên mặt cậu.

“Cháu cô làm sao mà chịu uất ức được?!”. Cậu cười phản bác, vừa khởi động xe.

“Rốt cuộc cô tới bệnh viện làm gì thế? Hơn nửa đêm!”. Cậu cả Diệp quan tâm hỏi.

Diệp Kiều đang định trả lời cậu thì điện thoại di động reo lên.

Nhìn thấy hai chữ “Noãn Noãn” hiện lên màn hình, lòng cô chùng xuống, nhưng vẫn gắng mỉm cười: “Noãn Noãn!”

“Cô, rốt cuộc cha con bị bệnh gì vậy? Cô nói thật cho con biết đi, con có thể chấp nhận được, cũng cam đoan sẽ không nói với mẹ đâu!”. Giọng của Noãn Noãn vang lên, Diệp Kiều nghe vậy thì cảm thấy rất khó chịu.

“Noãn Noãn, ai nói với con là cha con bị bệnh? Cha con vẫn khỏe! Khi nào thời tiết ấm áp hơn một chút, cô sẽ đưa con đến thành phố J thăm cha!”. Diệp Kiều dịu dàng nói.

Thì ra là cậu Kiều Sênh bị bệnh!

Diệp Nhất Mộc hiểu ra, nghĩ thầm, nữ vương Kiều đúng là có số lo lắng cho người khác.

Bình Luận (0)
Comment