Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1724 - Chương 1724:

Chương 1724:

Tiêu Đề: Lại tới giành mẹ với cậu!

Phải quản lý một tập đoàn lớn, ba nhà Diệp, Lục, Kiều cô cũng phải quan tâm, còn phải làm đủ chuyện công ích xã hội nữa!

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều khẽ thở dài, nhỏ không thể thấy, nhưng Diệp Nhất Mộc vẫn có thể thấy được.

“Cậu Kiều Sênh, bị bệnh gì ạ?”. Diệp Nhất Mộc quan tâm hỏi.

“Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối!”. Giọng của Diệp Kiều rất nặng nề, nhưng rất nhanh sau, cô lại nhẹ nhàng ngửi bông hồng trong tay một cái: “Nói về chuyện của con đi!”

“Lừa dối con gái nhà ai, bị cha mẹ người ta đánh à!?”. Cô nhìn gò má của thằng cháu cưng, lên giọng hỏi.

Cậu cả Diệp suýt nữa đạp phanh dừng xe ngay lập tức!

“Liệu sự như thần, nữ vương của con ạ!”. Cậu đánh tay lái, nói: “Cô đoán xem là nhà ai?”

“Nhiều lắm, không đoán ra được!”

Cậu cả Diệp: “Cô cũng thấy con lăng nhăng à? Con không sống nữa đâu! Lần này là Trần Tiểu Quả! Cũng là người cuối cùng! Cô có tin không?”

Nghe nói là Trần Tiểu Quả, Diệp Kiều cũng muốn đánh cậu!

Nhưng mà, cô tin lời nói của Tiểu Mộc Đầu.

Thằng cháu của cô có cái nết y như cha cậu trước đây, ham chơi, yêu đương cũng trong trạng thái chơi đùa, thời buổi này, có người trẻ nào mà chưa từng yêu đương mấy người?

“Trần Tiểu Quả còn nhỏ, còn là học sinh, biết chừng mực một chút, đừng vì con mà kéo cô bé xuống nước! Cũng không phải nói học sinh cấp ba là không được yêu, nhìn Lục Tiểu Cổn với Dương Dương xem, hai đứa nó cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành!”. Diệp Kiều nói: “Chuyện này cũng phải xem suy nghĩ của Tiểu Quả, nếu con bé không muốn thì đừng miễn cưỡng người ta!”

“Cô, cô không biết đâu, con nhóc đó từ nhỏ đã thích con rồi! Cũng trách con, phản ứng quá chậm chạp, nhiều năm qua đã trêu chọc không ít nữ sinh trước mặt em ấy…Con bé tức giận!”. Cậu cả Diệp thành khẩn nói.

“Thế cũng đáng đời con lắm!”. Diệp Kiều chê cười cậu.

“Con khó chịu!”. Diệp Nhất Mộc vừa đánh tay lái vừa đau khổ nói, vừa rồi để Trần Tiểu Quả không bị cha mẹ cô trách mắng, cậu đã cật lực nhẫn nhịn không nói cho bọn họ biết, rằng từ nhỏ cô đã thích cậu rồi!

Vốn tưởng rằng cô có thể dũng cảm một chút, kết quả thì ngược lại, thẳng thừng từ chối cậu!

Hai cô cháu cùng nhau về tứ hợp viện: “Cô, ăn cơm tối chưa? Thằng cháu này bộc lộ tài năng cho cô xem nhé?!”

Cậu vừa dứt lời thì đã thấy ngài Cổn đi ra từ nhà chính.

“Ôi, buổi tối ngài Cổn không đi hẹn hò với bạn gái nhỏ à?!”. Cậu cả Diệp sâu xa nói.

“Sao cậu lại ở cùng mẹ tôi?”. Ngài Cổn nghiêm mặt hỏi, cái thằng đê tiện này lại tới giành mẹ với cậu rồi!

“Làm sao? Tôi không thể gần gũi với cô tôi được à?! Hôm nay là lễ tình nhân, tôi yêu thương cô tôi một tí đấy! Còn cậu, trong mắt chỉ có bạn gái!”. Cậu cả Diệp hùng hồn nói.

Ngải Cổn hung ác trừng mắt nhìn cậu một cái: “Bị chú Đại Ngốc đánh nên tìm mẹ tôi tố khổ à, chí khí đâu?!”

Cậu cả Diệp: “…”. Sao cậu ta biết mình bị chú Đại Ngốc đánh?!

Thấy con trai cưng ghen, trong lòng Diệp Kiều vui vẻ thế nào khỏi phải nói!

“Con trai! Mẹ đói bụng!”. Diệp Kiều làm nũng với con trai.

“Lại không ăn đúng giờ!”. Ngài Cổn nhìn cô giống như đang dạy dỗ con gái vậy!

“Hội chẩn với cậu Kiều Sênh của con, bận rộn nên quên mất!”. Diệp Kiều ôm cánh tay con trai giải thích, vào nhà chính!

Ngài Cổn lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Hôm nay là lễ tình nhân, cậu hẹn hò với Lâm Dương xong là cố ý trở về tứ hợp viện thăm cô một chút.

Diệp Kiều đi vào phòng ngủ, sau đó thấy trên bàn trang điểm đặp một hộp hoa hồng bất tử, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng: Bà xã, lễ tình nhân vui vẻ!

Chữ viết của Lục đại ma vương người bình thường không bắt chước được, cho nên, thật sự là anh tặng!

Cô mỉm cười hiểu ý vì niềm vui bất ngờ này!

Diệp Kiêu đang ăn mì, bên cạnh bàn là hai anh chàng đẹp trai đang ngồi, cô cảm thấy rất ấm áp trong lòng.

Cậu cả Diệp bi thương gục xuống bàn, ngài Cổn thì đang đeo bao tay dùng một lần bóc tôm cho cô.

“Cậu Kiều Sênh vẫn muốn gạt Noãn Noãn với dì Giang sao?”

“Đúng vậy…dì Giang của con mà biết thì sao? Noãn Noãn đáng thương, lúc nó hỏi cô, cô thật sự không biết nên nói như thế nào”. Nhắc tới Kiều Sênh, trong lòng Diệp Kiều không thoải mái, nhưng dù sao cô cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, có thể kiềm chế sự bi thương này.

Nhiều năm qua, Kiều Sênh và Giang Ca vẫn sống cách nhau một con sông, Giang Ca cũng không còn nhớ quá khứ đã từng yêu nhau với Kiều Sênh nữa.

“Chúng ta vẫn nên tôn trọng suy nghĩ của cậu Kiều Sênh, cậu ấy là người sĩ diện, không muốn bị thương hại, nhất là dì Giang”. Ngài Cổn nghiêm túc nói.

Bình Luận (0)
Comment