Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1725 - Chương 1725:

Chương 1725:

Tiêu Đề: Bạn gái của đàn anh Lục.

Nghe lời con nói, Diệp Kiều cay sống mũi, ăn không ngon.

Kiều Sênh chỉ còn sống được chưa đầy ba tháng nữa, cô đau lòng, cũng cảm thấy tiếc hận vì câu chuyện tình yêu bi kịch của anh và Giang Ca. Diệp Kiều cô cho dù có trái tim mạnh mẽ đến đâu thì chung quy vẫn là một người cảm tính!

“Đương nhiên mẹ sẽ không nói với dì ấy, giữa bọn họ là một vấn đề không có lời giải! Cậu con định ra nước ngoài sống hết quãng đời ngắn ngủi còn lại, lén đi…”. Lúc nói chuyện, giọng của cô đã hơi nghẹn ngào.

Kiều Sênh định đi Pháp tĩnh dưỡng, cô biết, đó là nơi tình yêu bắt đầu của anh và Giang Ca, chứng tỏ trong lòng vẫn chưa thể buông bỏ được mối tình đó, nhưng bởi vì ở giữa lại bị ngăn cách bởi sinh mệnh của Giang Ngư – chị gái Giang Ca, mấy năm nay anh cũng không theo đuổi Giang Ca.

Thân quen hơn người xa lạ một chút, thỉnh thoảng xuất hiện cùng nhau cũng là vì con gái Noãn Noãn.

Lục Tiểu Cổn tháo bao tay dùng một lần ra, bàn tay to xoa đầu Diệp Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve, cưng chiều mẹ cậu như cưng chiều con cái.

“Tách!”

Cậu cả Diệp nghịch ngợm chụp lại hình ảnh hai mẹ con họ tương tác với nhau, lập tức gửi vào nhóm chat: “Con phải tag Lục đại ma vương với Lâm Dương vào, để hai người họ nổi máu ghen!

Cậu đê tiện nói.

Thật ra, cậu chỉ muốn chọc Diệp Kiều vui thôi.

“Diệp Nhất Mộc! Đồ tiện nhân!”. Ngải Cổn đứng lên, tức giận mắng, giơ tay lên định đánh người!

Để Lục đại ma vương nhìn thấy hình ảnh cậu cưng chiều Diệp Kiều như thế, sau này cậu nhất định sẽ bị làm khó dễ!

Cậu cả Diệp đứng lên, chuẩn bị nhanh chân chạy bất cứ lúc nào, cũng đê tiện nhăn mặt với cậu!

Diệp Kiều cong môi cười, mở wechat ra, chỉ thấy nhóm chat đã nổ tung.

Mọi người đều tag ông tổ ghen tuông là Lục đại ma vương vào, mà không thể không nói, tấm hình Diệp Nhất Mộc chụp được vừa rồi trông vô cùng ấm áp.

Dưới ánh đèn, hai mẹ con cách một cái bàn ăn, con trai đẹp trai ấm áp nhẹ nhàng vỗ về đầu người mẹ vẫn xinh đẹp như xưa, Lục Tiểu Cổn của cô, trông thì lạnh lùng xa các, nhưng là người con trai ấm áp của cô đó.

Nữ vương Kiều: Tấm hình này chụp đẹp lắm!

Cô lên tiếng trong nhóm.

Lâm Dương: Đúng vậy đúng vậy, rất ấm áp, anh Lục thật sự rất ấm áp.!

Lâm Dương sẽ không ghen với mẹ chồng tương lai, cô thật lòng thật dạ khen, cũng sẽ không khiến Diệp Nhất Mộc toại nguyện!

Cách lớp màn hình di động, Lục đại ma vương rốt cuộc vẫn thấy chua, nhưng mà đứa con trai lạnh lùng kiêu ngạo kia của anh thường không cưng chiều Diệp Kiều vậy đây, trừ khi đã xảy ra chuyện gì đó rồi!

Nghĩ vậy, anh lập tức gọi điện thoại cho bà Lục.

“Ông tổ ghen tuông này! Gọi điện thoại tới rồi!”. Diệp Kiều ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong trong lòng rất ngọt ngào, người đàn ông của cô quan tâm đến cô lắm!

Diệp Nhất Mộc đi theo Diệp Kiều, muốn nghe thử xem cô của mình cầu xin tha thứ thế nào, lại bị Diệp Kiều ghét bỏ đẩy ra!

Điều khiến Diệp Kiều bất ngờ là ông tổ ghen tuông không ghen, mà hết sức ân cần hỏi cô có chuyện gì xảy ra, vì sao Lục Tiểu Cổn lại đột nhiên cưng chiều cô, cô còn muốn cố ý “nhổ lông bên mép con hổ” một tí mà nói là hai mẹ con ăn lễ tình nhân, nhưng anh không tin.

Cô cũng không đùa anh nữa mà nói thật.

“Diệp Nhất Mộc, cậu còn chưa cút à?!”. Ngài Cổn ghét bỏ nói.

“Đêm nay anh ở đây!”. Cha không thương mẹ không yêu, Trần Tiểu Quả lại không cần cậu, cậu cả Diệp rất bất bình, nằm liệt trên ghế salon.

Cũng không phải là bất bình, mà là cảm giác chua chát, bị tổn thương bởi thái độ của Trần Tiểu Quả!

Lục Tiểu Cổn không để ý đến cậu, lặng lẽ đi vào phòng ngủ chính, thừa dịp Diệp Kiều không có ở đó, cậu gỡ ảnh cưới trên đầu giường xuống, từ lỗ hổng đằng sau lấy ra cái hộp gỗ “kho báu” của Lục đại ma vương, bỏ khối vẫn thạch vào, rồi treo ảnh cưới lên lại.

Cái thứ này vẫn nên giấu ở nhà, cậu mang theo cũng không tiện.

Lại đến mùa tựu trường, lớp 12 tựu trường sớm hơn lớp 10 và 11 vài ngày, ngày 12 tháng giêng đã đi học.

Lâm Dương vừa mới vào tòa nhà ký túc xá đã thấy không ít nữ sinh biết cô đều dùng ánh mắt hoặc là đồng cảm hoặc là thương hại để nhìn cô, cô hơi khó hiểu.

Đến ký túc xá rồi cô mới hiểu, chuyện cô bị người nhà họ Khương đuổi ra ngoài đã bị truyền ra ngoài từ sớm rồi!

“Lâm Dương thật đáng thương, lúc con bé là mồ côi, vẫn ăn nhờ ở đậu. Bây giờ còn bị người nhà họ Khương đuổi ra ngoài, sau này biết làm thế nào?”

“Có lẽ sau này cậu ấy cũng không có tâm trạng học hành nữa!”

“Trước đây đàn anh Lục rất quan tâm cậu ấy, bây giờ dường như bọn họ không liên lạc với nhau nữa, cả học kỳ một cũng không thấy đàn anh Lục đến tìm cậu ấy luôn!”

Ở chỗ giặt quần áo công cộng của ký túc xá, các nữ sinh bàn tán.

Bọn họ thấy Lâm Dương đi tới thì lập tức ngậm miệng lại.

Lúc này, chỉ nghe thấy giọng của dì quản lý vang lên: “Lâm Dương phòng 303! Xuống lầu, có người tìm em!”

“Lâm Dương!”.

Dì quản lý lại lên tiếng hô.

“Lâm Dương, đàn anh Lục tìm cậu dưới lầu kỳ túc xá kìa!”. Lúc này, bạn cùng phòng của Lâm Dương đã chạy tới, lớn tiếng nói.

Các nữ sinh vừa bàn tán về Lâm Dương hơi sững sờ.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến?!

Lâm Dương cầm khăn lau tay, sau đó đi ra khỏi phòng giặt đồ, xuống lầu.

Vừa rồi bạn cùng phòng gọi cô một tiếng, gần như nữ sinh của cả tòa ký túc xá đều chạy ra hành lang, nháo nhào nhìn xuống cửa ký túc xá, xem nam thần đã một học kỳ chưa thấy của bọn họ: đàn anh Lục!

Lâm Dương xuống tới tầng một, nhìn phía sau, nhìn thấy ba tầng ký túc xá tầng nào cũng đứng đầy nữ sinh, làm như thể minh tinh mở buổi biểu diễn vậy, còn có người si mê mà không ngừng hô “đàn anh Lục”!

“Đàn anh Lục vẫn đẹp trai như vậy!”

“Càng ngầu hơn trước đây!”

“A a a a, muốn nói với anh ấy một câu quá!”.

Nghe thấy âm thanh si mê của các cô gái, Lâm Dương thật sự không biết nên ghen hay là nên tự hào nữa!

Cô bảo cậu đừng đến trường tìm cô, cậu vẫn tới!

Cô không muốn nổi tiếng, hơn nữa, để những người bạn tốt mê trai của cô biết bọn họ đã yêu nhau từ sớm rồi, cô sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người mất!

Ngày hôm nay thời tiết cực đẹp, mặt trời ấm áp, đàn anh Lục đã tốt nghiệp và vào đại học Thanh Hoa, cậu mặc một cái áo khoác bằng lông cừu, bên trong mặc áo sơ mi trắng và áo gile, không thắt cà vạt.

Thân hình cậu cao lớn, khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc, đứng đó trông còn ấm áp hơn nắng ấm.

Cậu chính là ánh trăng sáng trong lòng vô số nữ sinh…

“Sao lại tới rồi?”. Cô đi tới bên cạnh cậu, nói rất nhỏ.

“Đã nói đưa em tới, sao lại tự đi?”. Cậu thân mật vuốt đầu cô, giọng điệu có chút trách cứ.

Chỉ nghe thấy tiếng hít ngược của các nữ sinh.

Vì sao đàn anh Lục lại đối xử thân mật với Lâm Dương như vậy?!

Trước đây họ chỉ cùng nhau ăn cơm, vẫn chưa thấy bọn họ tương tác thân mật với nhau bao giờ!

Lâm Dương trừng cậu, lại nhìn về phía các nữ sinh đang tụ tập trên ký túc xá: “Anh nói xem?”

“Làm sao, bạn trai là anh khiến em mất thể diện à?”. Đàn anh Lục nghiêm túc nói, động tác càng thân mật hơn, đó là nhéo má cô.

Ăn tết khoảng mười ngày, cô đã được câu nuôi béo thêm ít thịt.

“Tăng thể diện cho em rồi đó, tăng nhiều thể diện cho em luôn rồi đó!”. Lâm Dương lớn tiếng nói, biết ngay là cậu có ý định này.

“Dương Dương!”. Đúng lúc này, mấy nữ sinh tương đối thân với cô đi ngang qua qua: “Đàn anh Lục, anh về trường cũ đánh bóng sao?”

“Tôi tới thăm bạn gái của tôi!”. Đàn anh Lục trầm giọng nói.

“Bạn gái anh…!”. Các nữ sinh đã sớm nghe nói đàn anh Lục có bạn gái, nhưng vẫn không biết là ai.

“Tôi chính là bạn gái của anh ấy!”. Lâm Dương và đàn anh Lục đứng cùng nhau, thân mật ôm lấy cánh tay cậu, hào phóng nói với mấy nữ sinh.

Bình Luận (0)
Comment