Tiêu Đề: Tôn trọng quyết định của cậu (2000)
Đường đường là giáo quan ở trường học vậy mà lại có hứng chạy đến đây chơi đùa với bọn nhóc họ.
Đến khúc gỗ không có cảm xúc như Cổn gia cũng kinh ngạc!
Không có bất kỳ vũ khí và trang bị nào, đóng vai một tên đầu sỏ khủng bố, người đàn ông cao lớn đang được hai tên thuộc hạ bảo vệ chắc chắn là Thượng tá Lục!
Mấy tên đầu sỏ khủng bố thường không có vũ khí cũng không tham gia chiến đấu.
“Tăng tốc, đuổi theo!” Lục Chiến Qua ra lệnh, ba người còn lại đều hoàn hồn, sau đó lập tức tháo cái ba lô nặng mấy chục ký xuống, tích cực truy lùng Lục Đại Ma Vương, tên lính mới số năm vẫn ngoan ngoãn trốn trong góc phòng không dám ra chịu chết.
Bốn người bọn họ dáng vẻ nhanh nhẹn, không biết sợ hãi, khi thì len lỏi trong ngõ, khi thì trèo lên nóc nhà, chạy trên nóc nhà rồi bắn xuống phía dưới.
“Bọn họ trốn trong nhà!” Đôi mắt sắt ben của Diệp Nhất Mộc đã phát hiện Lục Đại Ma Vương và hai tên thủ hạ đang trốn trong nhà, nói xong liền cầm súng đi về phía ngôi nhà đó.
Hai anh em Lục Chiến Qua nhanh chóng nhảy khỏi mái nhà, khi Lục Tiểu Vũ nhảy xuống, Tiểu Bạch Thái hoảng sợ vô cùng, cứ sợ cô té, nhưng không, cô mặc đồ đen, mang ủng chiến, nhảy xuống một cách nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, tiếp đất xong cô đứng lên rất nhanh, không một động tác thừa, giống như một quân nhân chuyên nghiệp vậy
“Đứng ngơ ra đó làm gì?!” Cô vừa lau mồ hôi trán, vừa nhìn Tiểu Bạch Thái rồi trầm giọng hỏi.
Tiểu Bạch Thái định thần lại nhưng không nói chuyện nữa.
Cả bốn người tiến đến cửa của ngôi nhà đó, sẵn sàng đột nhập.
“Thượng tá Lục, bốn tân binh này có sức chiến đấu rất tốt! Hôm nay chúng ta đã sử dụng 40% sức lực rồi!” Huấn luyện viên đi cùng nói với Lục Bắc Kiêu.
“Cũng được đó!” Anh nghiêm nghị nói.
Thượng tá Lục là người luôn nghiêm khắc đặt ra yêu cầu cao đối với binh sĩ, nói cũng được đó nghĩa là tốt rồi.
“Đi thôi! Đã năm phút rồi mà chúng vẫn chưa đánh vào!” Thượng tá Lục liếc nhìn đồng hồ, rõ ràng là không hài lòng với màn thể hiện của họ.
“Đoàng!” Một người lính khác vừa mới đi ra cửa sau liền bị bắn trúng!
“Làm tốt lắm! Cửa sau bị chặn rồi!” Thượng tá Lục cười mãn nguyện nói.
“Mấy đứa tay mơ này cũng có đầu óc đấy!”
Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị phá, tiếng súng vang lên, Thượng tá Lục cố ý nghiêng người về phía thuộc hạ của mình, khóe miệng nở một nụ cười.
“Bắt sống!” Lục Tiểu Cổn trầm giọng nhắc nhở.
Diệp Nhất Mộc toát lên vẻ đẹp trai với khẩu súng trường trên tay liên tục tặc lưỡi, khi nhận ra Lục Đại Ma Vương thì cậu đã bắn mất rồi, không còn kíp nữa rồi!
Quả bom nước đã trúng chính xác Lục Đại Ma Vương!
“Ôi trời!” Diệp đại thiếu gia tức chết mất.
Trong trò chơi này, nếu các thủ lĩnh khủng bố bị giết, họ sẽ thua cuộc!
Quy tắc là: phải bị bắt sống!
“Diệp Nhất Mộc, tên đầu đất này! Toàn nghịch ngơm thôi, sao không chịu động não đi?!” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
Vẻ mặt Diệp đại thiếu gia vô cùng buồn bực, tức giận đến mức cởi mũ đang đội xuống, “Cái này không được trách tôi, là cha chị quá gian xảo, cố tình đụng vào nòng súng của tôi đấy chứ!”
Cổn gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Đại Ma Vương, không khỏi thở dài: Đúng là gừng càng già càng cay!
“Phục!” Tiểu Bạch Thái cởi mũ, trịnh trọng nói.
Làm thế nào mà các lính mới như họ có thể thắng được Lục Bắc Kiêu!
Lục Đại Ma Vương có thể quét sạch toàn bộ quân đội của họ chỉ với một chút lươn lẹo trong luật chơi!
−−−
Tại sân bắn, bốn người họ theo sự sắp xếp của Lục Bắc Kiêu, tiến hành kiểm tra kĩ thuật bắn súng.
Nhìn thấy thành tích của Lục Tiểu Vũ còn cao hơn cả mình, Tiểu Bạch Thái có chút hoảng hốt.
“Lục Tiểu Vũ, chị có ăn gian không vậy?” Diệp đại thiếu gia phát hiện trong trò chơi lúc nãy Tiểu Vũ cũng xuất sắc như thế, Lục Tiểu Vũ này có ăn gian không vậy?!
Tiểu Bạch Thái vọt đến trước mặt Lục Tiểu Vũ, nắm lấy tay cô, tháo bao tay đen mà cô đang mang xuống, vừa trực tiếp lại vừa bá đạo, ngón tay vuốt vuốt bàn tay cô.
“Đây là luyện bắn súng mà ma sát ra?! Chị luyện lúc nào thế?!” Cậu nghiêm túc chất vấn.
Lục Tiểu Vũ, đầu đội mũ quân đôi, tóc tết đuôi ngựa, mang kính quân dụng màu trà nhếch khóe môi lên: “Lúc mọi người đi huấn luyện thì em cũng ở trường bắn mà tập vậy!”
“Không thế nào!” Thái Dư Bạch phản đối, ánh mắt kiên định nhìn cô: “Lục Tiểu Vũ, em có chuyện gì giấu anh đúng không?”
Lục Tiểu Vũ không trả lời câu hỏi này, chỉ kéo cậu ta vào một góc tối không có người qua lại.
Bên này, hai cha con họ Lục đứng cạnh nhau thảo luận: “Lúc huấn luyện, Lục Tiểu Vũ đã tập rất hết mình, Diệp Kiều làm sao không dốc hết tâm huyết cho nó được chứ?”
Lục Tiểu Cổn đau lòng thay cho em gái, thấp giọng nói.
“Diệp Kiều hết mình vì nó, hiếm khi có truyền nhân tốt như vậy mà! Diệp Kiều cũng có ta rồi! Còn Tiểu Vũ, nó càng ngày càng lớn, con đừng quan tâm nó quá! Tin tưởng nó đi!” Lục Bắc Kiêu vỗ vỗ vai con trai mà nói.
Lục Tiểu Cổn rất tin tưởng vào năng lực của em gái mình, chỉ là không đành lòng nhìn cô chịu khổ mà thôi…
Lục Tiểu Vũ không hề nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy Thái Dư Bạch, hai ba ngày nữa là cô đi nước ngoài rồi, đương nhiên, ra nước ngoài chỉ là cái cớ, cô sẽ trở lại ngay rồi sau đó đi huấn luyện, sau này sợ là muốn gặp một lần cũng khó.
Cô ôm thật chặt Thái Dư Bạch, tay còn vỗ vỗ vào lưng cậu ta.
“Thái Dư Bạch, cho tới bây giờ mà anh còn cho rằng em là người con gái yếu đuối cần anh che chở, cần mọi người quan tâm lo lắng nữa à?” Lục Tiểu Vũ trầm giọng nói, buồn bã hít lấy hương thơm trên người Thái Dư Bạch.
Cậu ta cũng đưa hai tay ra ôm lấy Lục Tiểu Vũ, dùng hết sức mà nói: “Em học bắn súng làm cái gì?! Ai muốn em mạnh mẽ như vậy?”
Lục Tiểu Vũ cười cười: “Vì bảo vệ chính mình, để cho anh yên lòng, Thái Dư Bạch, anh còn ngăn cản không cho em đi nước ngoài, em đánh anh đấy tin không hả?”
Tiểu Bạch Thái ngày càng ôm chặt Lục Tiểu Vũ, cằm chống lên tóc cô, cắn răng lại: “Mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, anh tôn trọng quyết định của em! Lục Tiểu Vũ, lúc trước anh muốn em thứ gì cũng đừng biết, ai cũng đừng cần em, trước đó là do anh, anh sai rồi, em đừng giận anh. Anh chưa từng ghét bỏ em, anh chỉ mong cả đời này được đi bên cạnh em, gánh vác mọi chuyện thay em…”
Nhưng cậu cũng đâu thể cứ theo sau lưng cô mãi.
Cô đã khiến Tiểu Bạch Thái trở thành phiên bản tốt nhất…
Lục Tiểu Vũ tiếc nuối cái ôm ấm áp này, cô ngửa đầu, hôn lên môi anh…
…
Lúc buông ra, hai người trán cụng trán, trong lòng Bạch Dư Thái buồn bã không nói nên lời: “Đến đó, phải biết tự chăm sóc bản thân!”
Cậu chua xót nói.
“Từ nhỏ đến lớn, ngoài Thái Dư Bạch anh ra thì em có người bạn khác giới nào khác không?”
Cái này, thực sự không có.
Đến bạn học nam cô còn không nói chuyện, chỉ “độc sủng” một mình Tiểu Bạch Thái mà thôi.
Thái Dư Bạch đắc ý cười một cách thõa mãn.
“Ngược lại là anh ấy, có cô Mạt Tiểu Vũ gì đó mà!” Đến lượt cô chua xót nói, nhớ tới cô gái kia, lòng cô vẫn còn tức giận đây.
Anh cười ngây ngô: “Anh với cô ấy đúng là không có gì mà! Nhiều năm như vậy, ngoại trừ em ra thì mấy cô gái kia sao lọt vào mắt anh được? Chúng ta đều như thế không phải sao?!”
“Ừm ừm, hai người bớt diễn mấy trò buồn nôn này lại đi, Lục Đại Ma Vương còn ở đây đấy!” Diệp Nhất Mộc từ đây chạy đến phá tan không khí lãng mạn của đôi uyên ương.
Tên Tiểu Bạch Thái này còn dám ôm hôn Lục Tiểu Vũ mới ghê chứ.
Đến Diệp đại thiếu gia mà còn thấy không lọt được mắt nữa là!
Hai người họ thì tốt rồi, còn mình với Trần Tiểu Quả thì…
Con bé không có lương tâm này, còn nói không thích mình!