Dù dì Hách giúp việc còn mạnh miệng nhưng lão tham mưu trưởng đã đoán được ai chỉ điểm!
Ông thở dài một hơi trong lòng...
"Cô Kiều, thực sự không có ai sai khiến, là tôi hồ đồ, tôi..."
"Dì Hách, dì còn không nói? Người kia rốt cuộc đã cho dì cái gì tốt đẹp? Dì không sợ ông nội tôi sao?" Diệp Kiều tức giận nói.
"Cô Kiều! Tôi..."
"Tiểu Hách, cô nói đi! Nếu không, tôi có thể tàn nhẫn hơn người đó!" Lão tham mưu trưởng nghiêm khắc nói.
Chỉ thấy dì Hách quỳ xuống, "Lão thủ trưởng, ngài phải tha cho tôi. Thật ra tôi bị con dâu nhỏ ngài, Tần Lan chỉ điểm... Thuốc xổ kia.. Tôi cũng không muốn.. Tôi..."
Mặc dù đã đoán ra nhưng khi lão tham mưu trưởng nghe tên Tần Lan, vẫn cảm thấy bi ai!
Khi đó Tần Lan, Kiều Kiều trước kia không tốt lắm, học hành cũng không tốt vẫn còn có thể thoát khỏi tính toán của cô. Bây giờ Kiều Kiều ngày càng uuw tú, Tần Lan lại ghen tị đến đỏ mắt, ngay cả trò hạ lưu này cũng dùng.
"Ông nội!" Diệp Kiều kích động nói, hai mắt ửng đỏ, "Rốt cuộc cháu làm gì sao? Dì Tần muốn hại cháu như thế?!"
"Kiều Kiều, sức khỏe của cháu không có gì đáng ngại chứ? Không ảnh hưởng đến cuộc thi chứ?" Ông cụ lo lắng hỏi.
Diệp Kiều lắc đầu, "Thật ra mấy ngày trước cháu đã thấy lạ rồi, buổi sáng đều không dám ăn cháo trong nhà, vứt đi hết!"
cô còn có bản ghi âm cuộc gọi của bà Tần và dì Hách nữa!
"Vậy là được rồi, vậy là được rồi! Yên tâm, chuyện nào chờ cháu thi xong ông nhất định cho cháu một công bằng! Đừng buồn làm ảnh hưởng đến tâm trạng!" Lão tham mưu trưởng vỗ vỗ bả vai cháu gái, trầm giọng nói.
Sự thay đổi của Diệp Kiều không sai, sự xuất sắc của cô cũng vậy!
Người sai là Tần Lan!
--
Môn thi cuối là lịch sử, Diệp Kiều thoải mái viết xong rồi cẩn thận kiểm tra một lần, ra khỏi phòng thi sớm 12 phút.
Phải một tháng sau danh sách mới được công bố, lúc đó anh Kiêu cũng sắp về rồi, nghĩ đã thấy đẹp!
Sau khi về nhà tắm rửa ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã nghe thấy tiếng của bà Tần dưới lầu vang lên, "Tiểu Hách! Nhanh giết gà hầm đi, cho Trăn Trăn bồi bồ chứ! Mấy ngày nay con bé thi mệt quá rồi! Đương nhiên cũng bồi bổ cho Kiều Kiều!"
Giọng đắc ý kia nghe đã làm người ta ghét.
Cô cố tình không xuống nhà cho đến khi gần đến giờ ăn tối mới xuống.
Chỉ chốc lát sau, người cha thị trưởng đã lâu không đến cũng tới. Lần trước lúc ông tới là sau tết, cũng ăn một bữa cơm đoàn viên rồi đi.
Tần Lan không ngờ Diệp Thắng Huân sẽ đến.
Chẳng lẽ cũng là ông cụ gọi tới? Mẹ con bà ta là do ông cụ gọi nên, bà ta vốn muốn tới.
Kể từ cuộc cãi vã lớn đó, Diệp Thắng Huân rất ít khi về ngôi nhà ở đại viện thành ủy.
"Lão Diệp à, lần này Trăn Trăn của chúng ta thi không tệ, nắm chắc đại học J!" Bà Tần thân mật ôm lấy cánh tay Diệp Thắng Huân ngay trước mặt Diệp Kiều, cười nói.
Diệp Thắng Huân gật gật đầu, rút tay về.
"Nếu Trăn Trăn thi đỗ thật thì cha sẽ cho con đi chơi châu u một chuyến!" Diệp Thắng Huân cười nhạt nói
Rất đắc ý chột dạ vô cùng, nhưng trước mặt Diệp Kiều vẫn đắc ý nói: "Cảm ơn cha! Cha tốt với con nhất!"
Lúc ấy đã đến giờ ăn cơm, lão tham mưu trưởng gọi bọn họ vào phòng ăn cơm.
"Lão Diệp, Kiều Kiều cũng điền đại học J. Em có khuyên con bé nhưng nó không chịu nghe, ai..." Tần Lan bất đắc dĩ nói.
"Kiều Kiều lớn rồi, nó có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình." Diệp Thắng Huân nói rất khách quan.
Một nhà năm người sau khi ăn xong, lão tham mưu trưởng bắt đầu lên tiếng.
"Gần đây nhà chúng ta xảy ra một chuyện khiến tôi thấy rất tức giận!" Sắc mặt ông cụ sầm lại.