Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180:

Chương 180:

Phòng ăn yên tĩnh.

Diệp Thắng Huân nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì khiến người luôn hiền làng như cha ông có thể tức giận?

"Cha, chuyện gì vậy ạ?" Tần Lan không hề hay biết, cười hỏi.

"Ông nội, ngài đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói." Diệp Trăn Trăn cũng ngoan ngoãn nói.

Chỉ có Diệp Kiều không nói gì. Ông nội thực sự tức giận, còn là nổi giận, thủ đoạn của Tần Lan quá ti tiện thực sự không xứng là con dâu ông. Sau khi ông cụ tức giận cũng nhất định sẽ khó chịu.

Là chủ gia đình, cần cân bằng mối quan hệ giữa các thành viên thuận lợi hơn.

Tần Lan cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, con dâu bình thường, gia đình cha mẹ làm chính trị, bối cảnh mạng, Tần Lan chơi cứng cũng không có gì tốt với nhà họ Diệp.

Dì Hách đứng trong nhà ăn, cúi thấp đầu.

"Diệp Thắng Huân, có người sai dì Hách cho thuốc xổ vào trong cháo của Kiều Kiều. Việc này làm tôi không thể không quản! Cháu gái lớn của tôi, anh chị có thể không thương nhưng tôi đau! Tôi muốn lấy công bằng cho con bé!" Lão tham mưu trưởng nói, đập bàn đứng dậy, đi tới tủ đặt lọ hoa cổ, lấy tờ giấy xét nghiệm từ dưới bình hoa ra.

Diệp Thắng Huân đã kinh ngạc từ lâu, không thể tưởng tượng nổi.

Ông vô thức nhìn về phía Tần Lan.

Mặc dù chột dạ nhưng Tần Lan vô cùng bình tĩnh, "Cha, nhà chúng ta sao có thể có chuyện này! Con không tin! Tiểu Hách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Bà ta mạnh mẽ chất vấn Tiểu Hách, khuôn mặt đanh lại, ánh mắt sắc bén mang ý đe dọa.

Dì Hách bị Tần Lan doạn đến cúi thấp đầu xuống.

"Tiểu Hách! Cô nói đầu đuôi chuyện này rõ ràng ra!" Lão tham mưu trưởng ra lệnh!

"Vâng, lão thủ trưởng..." Dì Hách thấp đầu, nhỏ giọng nói.

"Là phu nhân sai tôi cho thuốc xổ vào cháo của Kiều Kiều, để cô ấy bị tiêu chảy thi không tốt." Lúc nói chuyện bà ta có thể cảm nhận được ánh mắt mũi tên của Tần Lan, giọng càng ngày càng nhỏ.

Phu nhân cũng chưa chắc là Tần Lan!

Sắc mặt Diệp Thắng Huân trầm xuống, ông nghiêng đầu nhìn Tần Lan với ánh mắt lạnh lẽo.

Còn Diệp Trăn Trăn cũng hiểu ý của dì Hách.

Chiêu này của mẹ quá đỉnh.

"Anh nhìn tôi làm gì? Tiểu Hách! Nhà ta có ba phu nhân, cô nói ai?!" Tần Lan nghiêm nghị nói, trong giọng chứa ý cảnh cáo.

"Ngài!" Dì Hách nhắm mắt nói.

Chát chát chát, Tần Lan bị vả vào mặt.

Lúc này Diệp Thắng Huân tức giận đứng lên, "Tần Lan! Sao cô có thể làm ra chuyện như thế này?!"

"Lời nói từ một phía của Tiểu Hách, cô ta nói tôi thì là tôi sao?!" Tần Lan nói, chạy vội qua chỗ của dì Hách, "Tiểu Hách! Cô nói rõ cho tôi, sao muốn hại tôi? Cô đang vu oan đấy có biết không?! Tôi có thể kiện cô ra tòa! Tôi với cô không oán không hận, nửa năm nay tôi không đến một lần, tự dưng cô vu oan hãm hại tôi? Ai bảo cô làm thế?!"

Bà ta đứng trước mặt Tiểu Hách, bị cắn ngược một cái, đồng thời dẫn hướng vu hãm bề phía Diệp Kiều, còn nháy mắt với dì Hách.

Diệp Kiều cũng nghe ra ý tứ của bà ta, không nhúc nhích nhưng vành mắt đỏ hoe.

"Tần Lan! Cô không thừa nhận?" Lão tham mưu trưởng phẫn nộ nói.

"Cha! Cha không thể nghe từ một phía đã kết luận là con sai? Sao không ai nghi ngờ có người sai cô ta hãm hại con?" Tần Lan ra vẻ sắp khóc, vẻ mặt tràn đầy uất ức nói.

"Tiểu Hách, rốt cuộc là ai sai cô hãm hại tôi?!" Tần Lan lại chất vấn dì Hách, giọng nói và ánh mắt kia chứa đầy ý cảnh cáo.

"Phu nhân, là, là Diệp Kiều!" Rốt cuộc dì Khách không chịu được đe dọa của Tần Lan, lật lọng nói.

Bình Luận (0)
Comment