Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 181 - Chương 181:

Chương 181:

Cả nhà năm người, chỉ có một mình Diệp Kiều là lòng không chút gợn sóng.

Sắc mặt của Lão Tham Mưu Trưởng ngày càng tối đi, giữa Tần Lan và Diệp Kiều đương nhiên là ông sẽ thiên vị cho Diệp Kiều hơn, hơn nữa, Tiểu Hách lại lật lọng, mới buổi sáng còn nói là do Tần Lan sai bảo, bây giờ còn làm phản quay lại vu khống cho Diệp Kiều!

Tần Lan này vốn cũng không phải là người hiền lành, đương nhiên là Tiểu Hách sẽ sợ bà ta!

Diệp Thắng Huân kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Kiều, cũng không dễ dàng mà tin vào lời bảo mẫu nói.

Mà Tần Lan lại như phát điên lên, bà ta trang điểm xinh đẹp, nhưng nơi hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt trào ra, vẻ mặt vô cùng buồn bã mà nhìn về phía Diệp Kiều, “Kiều Kiều, bình thường dì Tần đối xử với con hết lòng hết dạ, cái gì cũng muốn mua cho con, quần áo cũng đều là hàng hiệu………Vậy mà sao con lại có thể đối xử với dì như vậy?!”

Bà ta khóc lóc mà nói với Diệp Kiều.

Mà Diệp Trăn Trăn, lại càng thêm căm hận mà nhìn sang Diệp Kiều, “Diệp Kiều! Sao chị lại làm như vậy?! Mẹ em đối xử với chị, còn tốt hơn là đối với em nữa! Sao chị lại không có lương tâm đến như vậy chứ? Chị ở trường bắt nạt em thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn ở đây bắt nạt mẹ của em nữa!”

Hai mẹ con, kẻ xướng người họa.

Cùng nhau diễn một vở kịch tình cảm đầy cay đắng.

Diệp Kiều vẫn không nói gì, vẫn vô cùng bình tĩnh, cô chỉ chầm chậm đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, bước về phía dì Hách.

“Dì Hách, mới vừa rồi còn nói là do phu nhân sai dì làm, vậy sao dì lại thay đổi vào đúng ngay lúc này chứ? Đây không phải là đang tự mình vả mặt mình hay sao?” Diệp Kiều cất giọng châm chọc mà nói.

Dì Hách cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy gấu áo sơ mi làm bằng sợi vải tổng hợp, “Lúc trước là do tôi sợ, sợ cô, cho nên mới phải nói như vậy. Kiều Kiều, là cô bảo tôi làm như vậy, gài bẫy phu nhân, thật ra, cô căn bản là không ăn chén cháo đó, đều đổ xuống bồn cầu hết rồi.”

“Cha! Lão Diệp! Hai người đều nghe hết rồi đó?! Con nhóc này, thật quá mưu mô rồi! Người ta thường nói làm mẹ kế không dễ, Tần Lan con đã dành cả trái tim cho con bé, vậy mà cũng không thể thân thiết được!” Tần Lan vẫn tiếp tục biểu diễn vở kịch tình cảm cay đắng của bà ta.

“Đúng vậy! Đồ ói mắt trắng vong ơn!” Diệp Trăn Trăn cũng tiếp lời.

“Dì Hách, dì chắc chắn là, những lời dì nói, đều là sự thật sao?” Kiều Diệp vẫn nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.

“Tôi chắc chắn!” Lần này, dì Hách chắc như đinh đóng cột mà cất tiếng nói.

Cựu Thủ Trưởng hiền lương tốt bụng, cho dù bà ta có làm sai chuyện gì, cũng sẽ không bức bà ta đến bước đường cùng, nhưng mà Tần lan lại không như vậy, người phụ nữ này, ai mà đắc tội với bà ta……..Vậy thì kết cục, không dám nghĩ đến……….

Diệp Kiều nở nụ cười, “Dì phải chịu trách nhiệm với những lời mà mình đã nói đó!”

Nói rồi, dáng người cao gầy tinh tế đi đến bên cạnh chiếc tủ trong phòng khách nhà chính, Diệp gia có ba chiếc điện thoại, dưới lầu có một chiếc, trên lầu có một chiếc, chiếc còn lại ở trong thư phòng, số điện thoại đều giống nhau, bình thường đều là do bảo mẫu ở tầng một nhận điện thoại.

“Diệp Kiều, con còn dở trò kỳ quái gì nữa, mấy chuyện xấu xa mà con đã làm, con còn không chịu thừa nhận hay sao?!” Tần Lan vô cùng hung tợn mà nói.

“Dì Tần, dì gấp cái gì chứ, con cũng phải tự mình chứng minh không phải sao? Còn nếu không, dì nghĩ Diệp Kiều con là người dễ bắt nạt lắm hay sao?!” Diệp Kiều xụ mặt xuống, lạnh lùng mà nói.

Khí thế đó, hoàn toàn không giống với một người con gái mười chín tuổi chút nào.

Cô cầm lấy chiếc điện thoại lên, ấn loa, ấn vào nút phát bản ghi âm.

“Phu nhân!”

“Tiểu Hách, chuyện tôi phân phó cho bà, mỗi ngày bà đều hoàn thành hay sao?”

“Phu nhân, tôi đã làm rồi, Diệp Kiều cũng đã ăn hết chén cháo kia!”

“Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện ra đó!”

Trong điện thoại vang lên tiếng nói chuyện của Tần Lan cùng dì Hách bảo mẫu………

Chỉ nhìn thấy Tần Lan cùng dì Hách trong nháy mắt đều choáng váng, Diệp Trăn Trăn cũng rất kinh ngạc, vốn nghĩ rằng mẹ mình có thể lật ngược tình thế, không ngờ, lại bị Diệp Kiều một phát đánh bay!

Mà Diệp Thắng Huân, đã nắm chặt lòng bàn tay lại từ lâu!

Lão Tham Mưu Trưởng cũng thở dài một hơi, cũng nhờ con nhóc này thông minh, biết ghi âm lại cuộc gọi.

“Dì Tần, có phải là dì muốn nói là, giọng nói này không phải của dì đúng không? Con còn đến cục điện tín điều tra nhật ký trò chuyện, trong đó còn viết rõ ràng đây là số điện thoại của anh cả của dì!” Diệp Kiều cười một tiếng, buồn bã mà nói.

Bình Luận (0)
Comment