Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182:

Chương 182:

Tần Lan trăm suy ngàn tính cũng không ngờ tới, vậy mà con nhóc chết tiệt này lại dám ghi âm cuộc gọi!

“Tần Lan! Bà đúng thật là làm tôi, làm tôi không biết nói gì nữa! Diệp Kiều, rốt cuộc thì con bé đã chọc gì đến bà chứ? Vậy mà bà lại trăm phương ngàn kế để tính kế con bé! Con bé đi thi đại học được hay kém, thì có liên quan gì đến bà, lại còn có thể ảnh hưởng gì đến bà nữa chứ?!” Diệp Thắng Huân chỉ biết Tần Lan không thích Diệp Kiều, nhưng lại không ngờ bà ta sẽ dùng thủ đoạn độc ác với cô như vậy.

Đúng thật là không hợp với thân phận!

Con gái vẫn còn ở đây đó!

Ông ta cũng cảm thấy mất mặt thay cho bà ta!

Tần Lan thầm hít thở sâu mấy hơi, đầu óc mau chóng chuyển động, “Kiều Kiều, dì là đang quan tâm con có ăn uống gì chưa, có bệnh cảm không?”

Cho nên, bà ta vẫn không chịu thừa nhận, là bản thân sai bảo dì Hách bỏ thuốc?

Mà đoạn ghi âm này đúng là không đề cập đến chuyện bỏ thuốc.

“Cẩn thận một chút, đừng để bị người khác phát hiện!” Diệp Kiều lẩm bẩm trong miệng, “Dì Tần, câu này, dì giải thích thế nào đây? Quan tâm con, lại sợ bị người khác biết được, lại còn bảo dì Hách cẩn thận? Chuyện này có chút không hợp lý rồi? Chỉ có khi làm những chuyện không thể để cho người khác biết được, thì mới nói mấy câu giống như vậy đúng không?”

“Tần Lan! Cô còn giảo biện nữa! Sáng nay, tôi cùng Kiều Kiều đã bắt được tại trận dì Hách bỏ thuốc vào cháo của con bé! Báo cáo xét nghiệm vẫn còn ở đây này!” Lão Tham Mưu Trưởng tức giận mà nói, Tần Lan này, lại còn chưa chịu nhận sai nữa!

Diệc Thắng Huân tức đến mức quay lưng đi, không muốn nhìn thấy Tần Lan thêm chút nào nữa.

“Con, con……….” Đầu óc Tần Lan thu bé lại, hoàn toàn không nghĩ được gì để ứng đối, huống hồ chi, mọi chuyện vốn là do bà ta gây ra, không thể khống chế được!

“Cựu Thủ Trưởng! Ông phải làm chủ cho tôi! Vừa rồi là do tôi không dám đắc tội với phu nhân, cho nên mới nói khác! Cầu xin ông, cầu xin ông…….” Lúc này dì Hách mới quỳ xuống, đau khổ mà cất tiếng cầu xin, bà ta thật sự rất sợ sẽ bị Tân Lan báo thù!

Như vậy, ghi âm cùng chứng cứ đều có đủ, Tần Lan cũng không biện giải được nữa, chuyện của sau này, Tần Lan cũng sẽ không trách bà ta được, chi bằng bà ta đi cầu xin Cựu Thủ Trưởng cứu bà ta.

Chát chát chát!

Tần Lan lại một lần nữa tự vả cực mạnh!

Như vậy, bà ta còn gì có thể chống chế được nữa?!

Gương mặt bà ta đỏ bừng lên, rồi lại chuyển sang trắng bệch.

Đây đã là lần thứ hai Tần Lan phải tự vả trước mặt ông cụ rồi, lần trước, còn có Diệp Trăn Trăn đội cái nồi này giúp bà ta, cho bà ta có một bậc thang bước xuống, nhưng lần này, không còn có ai có thể giúp bà ta đội nồi nữa rồi.

Quan trong nhất là, Diệp Thắng Huân vẫn còn ở đây!

Bà ta ở luôn sắm vai một người vợ hiền trước mặt Diệp Thắng Huân!

Hình tượng tốt đẹp từ trước đến nay của bà ta, bây giờ thì không còn đất dung thân nữa rồi!

“Tần Lan! Bà lại có thể trò hề trước mặt con gái, bà thân là trưởng bối, lại đi tính kế một cô bé như vậy, bà, mặt mũi của bà để ở đây?!” Diệp Thắng Huân xông lên phía trước, túm lấy cánh tay của Tần Lan mà nghiến răng nghiến lợi.

Lão Tham Mưu Trưởng trừng mắt nhìn bọn họ, bờ ngực phập phồng mạnh mẽ, ông cụ tức đến mức lên cả huyết áp, “Tần Lan! Chuyện ngày hôm nay, tôi đã chừa cho cô chút mặt mũi, đó là không triệu tập hết mọi người trong nhà đến, cũng coi như là đang cho cô một cơ hội! Sau này, nếu như cô còn dám tính kế với Kiều Kiều nữa, vậy thì không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu! Ác giả ác báo!”

Diệp Kiều đáng chết này! Vậy mà lại có thể đấu lại mẹ cô ta!

Trong lòng Diệp Trăn Trăn cảm thấy bi ai thay cho mẹ cô ta, nên cũng không nói gì cả.

“Bà Tần, không phải bà luôn cảm thấy thành tích của tôi không bằng con gái bà hay sao? Nhưng mà, tại sao bà lại không chịu tin cơ chứ? Mấy thủ đoạn đê tiện như bỏ thuốc này, vậy mà bà cũng nghĩ ra được, cũng thật uổng cho cái danh thị trưởng phu nhân, phu nhân danh gia vọng tộc của bà! Bị bắt quả tang, vu oan hãm hại, còn cắn ngược lại một miếng. Thật đúng là đã quá xem trọng kẻ quê mùa là tôi đây rồi!” Diệp kiều bước đến một bước, mỉa mai mà nói với Tần Lan.

Con nhỏ Diệp Kiều này!

Càng ngày càng không đơn giản!

Tần Lan bị cô nói đến nỗi không thốt nên lời.

“Được rồi! Diệp Thắng Huân, chuyện hôm nay, anh cũng đã nhìn thấy rõ rồi, sau này, các người còn dám bắt nạt Kiều Kiều nữa, thì chính là đang bắt nạt tôi!” Ông cụ thấp giọng mà nói, rồi lại hết lên một tiếng, “Đến từ đâu thì trở về đó, đừng đứng đây mà làm chướng mắt tôi!”

Bình Luận (0)
Comment