Tần Lan cũng không nói gì cả, bà ta đi đến bên cạnh giá treo đồ, lấy chiếc túi Hermes yêu quý của mình xuống, hắng giọng một tiếng, bà ta đã khôi phục lại hình tượng quý phu nhân thanh lịch, điềm đạm của mình, thậm chí còn liếc nhìn Lão Tham Mưu Trưởng một cách đầy ẩn ý.
Ông già đáng chết này, vì con nhóc chết tiệt kia, mà không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào cả!
Món nợ này, bà ta sẽ nhớ kỹ!
Chờ sau khi có được thành tích thi đại học rồi, bà ta sẽ làm cho con nhóc chết tiệt này phải nhục nhã!
Diệp Kiều nhìn thấy Tần Lan tao nhã mà cất bước, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra ngoài, Diệp Trăn Trăn cũng mau chóng đuổi theo bước ra.
“Kiều Kiều, chuyện này, cha phải nói với con một tiếng, xin lỗi con! Mọi thứ, đều là lỗi của cha! Xin lỗi con gái!” Diệp Thắng Huân mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, mặc quần tây mang giày da, đứng trước mặt Diệp Kiều, nhìn một Diệp Kiều như đã lột xác thành một con người khác ở trước mặt, thành khẩn mà nói.
Gương mặt của cô, quả đúng thật như cũng một khuôn đúc ra với Kiều Nghệ.
“Đúng! Đều là lỗi của cha!” Diệp Kiều cắn răng mà nói một câu, cô không thể để cho Diệp Thắng Huân được yên ổn!
Người cha tồi tệ này, bởi vì năm đó ngại nhà mẹ cô là tư bản, nên không dám về quê tìm cô! Bây giờ ông ta đã hối hận rồi hay sao? Hối hận cũng vô dụng thôi!
Trong lòng Diệp Thắng Huân càng thêm áy náy, vẻ mặt cũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Ông nội, ông đừng giận nữa, cẩn thận sức khỏe. Bởi vì cháu, ông đã bị chọc giận đến tận hai lần, thật xin lỗi.” Cô đi đến trước mặt ông cụ, đau lòng mà nói.
Lão Tham Mưu Trưởng ngồi xuống sofa, nhắm hai mắt lại, ông cụ chậm rãi thở ra một hơi, rồi lại hít thở, nhịp thở dần đều.
“Tiểu Hách, cô ra ngoài trước đi, trước mắt cô đừng là mấy công việc này nữa, đợi lát nữa, tôi bảo người sắp xếp công việc khác cho cô.” Lão Tham Mưu Trưởng nói.
Dì Hách mặt đầy nước mắt, thật sự rất sợ Tần Lan sẽ lén lút trả thù, nhưng bà ta muốn nói rồi lại thôi, vẫn là đi ra ngoài.
“Biết vậy đã chẳng làm! Biết vậy đã chẳng làm!” Ông cụ vừa ngửa đầu ra sau, lưng dựa vào sofa, thở dài một tiếng, rồi nói hai câu.
Tần Lan kia, ghét bỏ Kiều Kiều là con riêng, mà năm đó, cô ta cũng là chưa kết hôn mà đã có thai! Vừa có mang, lại còn được gả vào nhà!
Cũng nên trách đứa con trai này của ông, sao lại có thể nhất thời hồ đồ như vậy, để rồi muốn từ hôn cũng không được!
“Cha! Con bảo đảm với cha, sau này Tần Lan sẽ không đi gây rắc rối với Kiều Kiều nữa!”
“Con cũng ra ngoài đi!” Lão Tham Mưu Trưởng bình tĩnh mà nói.
“Cha, cha nhớ chú trọng sức khỏe!” Diệp Thắng Huân vừa dứt lời, liền cất bước ra ngoài.
Sau khi Diệp Kiều dìu ông cụ về phòng nghỉ ngơi, cô liền trở về phòng của mình, nhớ đến gương mặt khó chịu như ăn phải cớt của Tần Lan, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cô cũng biết rõ, sau này, bản thân cô mà càng ưu tú, vậy thì Tần Lan sẽ càng gài bẫy cô nhiều hơn!
Nhưng mà, Diệp Kiều cũng sẽ càng ngày càng mạnh mẽ!
“Lục Tiểu Cổn, giúp mẹ giám sát bên phía dì Hách, mẹ sợ Tần Lan sẽ trả thù bà ấy, dù sao thì, bà ấy cũng chỉ bị ép buộc mà thôi, không thể vì mẹ mà liên lụy đến người vô tội được.”
“Con biết rồi!”
— —
Ngày 20 tháng 7, công ty khoa học kỹ thuật Thiêm Dực (T.Y) khai trương.
Ngày này là do Diệp Kiều chọn, cũng là ngày này năm ngoái cô đã trọng sinh.
Công ty tọa lạc trong một tứ hợp viện,căn tứ hợp viện này là bất động sản của ông nội, Diệp Kiều Liền thuê lại nơi này từ chỗ ông, còn hứa một câu chắc chắn, rằng mỗi tháng đều sẽ trả tiền thuê nhà cho ông cụ.
Đến khoảng giữa bữa tiệc, nơi cổng lớn của tứ hợp viện vô cùng náo nhiệt mà đốt pháo, bên trái của cánh cổng lớn còn treo một bảng quảng cáo, trên đó có để logo của công ty, hai chữ “Thiểm” và “Dực” được biết bằng bút lông mực đen theo dạng biến thể, thiết kế mang đậm phong cách cổ trang Trung Quốc, phía bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Thiêm Dực Internet, làm cho bạn như hổ mọc thêm cánh.
Đám người Tao Niên cũng đến đến giúp đỡ, ngay cả cậu trẻ yêu nghiệt kia hôm nay cũng diện một thân âu phục màu xám thẳng thớm, còn bật dù lên mà đứng che nắng, ở phía sau còn có hai gã tùy tùng, đưa đến hai lẵng hoa thật lớn.
“Kiều Kiều! Chỗ này của con thật khó tìm đó, con hẻm kia, cả Wood của chú cũng không vào nổi nữa! Tự nhiên mở công ty làm gì cơ chứ! Thật là! Không thuê nổi cao ốc văn phòng thì nói với chú nhỏ một tiếng chứ!” Cậu trẻ yêu nghiệt cầm ô che nắng, nhìn thấy cô, liền nhíu mày lại, than oán một hồi.