Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184:

Chương 184:

Đàn ông gì mà lại sợ bị đen, cũng khó trách anh Kiêu lại ghét bỏ anh ta, cô cũng thấy ghét bỏ! Có đôi khi cô thật nghi ngờ xu hướng tính dục của cậu trẻ! Cả năm nay, nghe thấy anh ta than oán biết bao nhiêu lần, người nhà liền sắp xếp cho anh ta đi xem mắt, thậm chí còn muốn mang cô đến thành phố N, giả làm bạn gái của anh ta.

“Đồ ngốc, cậu muốn bị anh Kiêu bức chết hay sao?” Lần đó, Diệp Kiều đã trêu chọc anh ta trong điện thoại như vậy.

Làm cho cậu trẻ ngốc nghếch sợ đến mức không dám lên tiếng.

“Công ty Internet cũng không phải là khách sạn, mở ở khu náo nhiệt làm gì? Hơn nữa, căn tứ hợp viện này cũng rất tốt!”

Cũng bắt từ đầu từ hai ba năm sau, tứ hợp viện ở thành phố J lần lượt bị dở bỏ, mà căn tứ hợp viện này, kiếp trước khi cô gả đi, ông nội đã lấy làm của hồi môn cho cô, sau lại bị đám người Thẩm Hi Xuyên cùng Lý Vận lừa mất!

Căn nhà kiếp trước của cô và Lục Bắc Kiêu, cũng là một tứ hợp viện, trong một con ngõ nhỏ cách đây mấy con phố. Bây giờ, ở được trong tứ hợp viện, cũng là người giàu có, không giống như đại tạp viện của trước kia.

“Mắt nhìn của lão đại Kiều Kiều đúng là độc đáo!” Cậu trẻ yêu nghiệt cất tiếng nịnh bợ.

Hai người vừa trò chuyện, vừa đi vào trong, hôm nay Diệp Kiều mặc một chiếc áo thun đồng phục của công ty, áo màu đen, bên ngực trái còn in logo của công ty, mái tóc đen nhánh cột đuôi ngựa lên cao, bên dưới mặc một chiếc quần jean phối với giày thể thao, trông vô cùng năng động, tràn đầy sức sống, giống như công ty mới này vậy.

Văn phòng của công ty nằm trong gian chính của tứ hợp viện, quay mặt về phương nam, gian phía đông sửa lại thành phòng khách, gian phía tây thì để làm phòng họp.

Trong văn phòng có ba chiếc máy tính mới mua, Kiều Thiêm đảm nhiệm vị trí lãnh đạo bộ phận kỹ sư máy tính, còn tuyển thêm hai kỹ thuật viên khác, một nam một nữ, người con gái tên là Tiểu Mỹ, phụ trách trang trí cùng thiết kế trang web, còn người con trai tên là Tiểu Soái, là lập trình viên. Ngoài ra còn có hai người khác là đại diện kinh doanh.

Mà Diệp Kiều là tổng giám đốc kiêm tài vụ, còn lại người đại diện pháp luật cho công ty là đồng chí Đỗ Quân.

Vừa bước vào văn phòng, cô liền nhìn thấy mấy người Lục Bắc Trì, Trình Đại Phi cùng Trần Đào đang chiếm lĩnh ba chiếc máy tính mới, Lục Bắc Trì cùng Trần Đào còn đang say mê chơi trò CS một người chơi, còn Trình Đại Phi cùng hai người khác thì đang xem thi đấu thế vận hội Olympic ở Atlanta.

Diệp Kiều tức đến độ muốn đánh người rồi!

“Các vị thiếu gia! Các cậu đã làm xong công việc mà tôi đã giao rồi hay sao?! Chỉ biết cmn chiếm dụng tài nguyên của công ty! Không muốn sống nữa phải không?!” Diệp Kiều vỗ bàn một cái, vô cùng khí phách mà nói.

“Bọn tôi đã phát hết tờ rơi rồi! Chạy hết từng công ty một!” Lục Bắc Trì tháo tai nghe xuống lớn tiếng mà nói, hai mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

Mới sáng sớm, mấy người bọn họ đã bị phái đi khắp các vùng ngoại thành mà phát tờ rơi, đi hết từng nhà máy một, đẩy mạnh tiêu thụ trang web đến với bọn họ.

“Kiều gia à! Bọn tôi đã nóng chết đến nơi rồi, vất vả lắm mới được nghỉ một chút! Cậu mau mở điều hòa cho bọn tôi đi!” Trình Đại Phi oán giận một câu.

“Dùng máy tính của tôi, còn muốn mở điều hòa? Nằm mơ sao! Quay đầu lại quạt trần cũng tắt luôn!” Diệp Kiều vô cùng tức giận mà nói, mấy người Kiều Thiêm cũng bị cô quét ra phố phát tờ rơi.

Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn làm việc bỗng kêu lên.

“Chào ngài, đây là Internet Thiêm Dực, rất vui được phục vụ ngài~” Diệp Kiều dùng giọng nói tiêu chuẩn của nhân viên trực đài, lễ phép mà nói.

“Alo! Mấy người là bên làm trang web đúng không? Có phải là sau khi làm cái trang web đó, chỉ cần người khác lên máy tính kiếm tên công ty của tôi, là có thể tìm thấy đúng không?” Vừa nghe là biết ngay đây là giọng của mấy ông chủ nhà giàu mới nổi, mấy ông chủ như vậy rất dễ thương lượng, cũng vô cùng hào phóng!

“Đúng vậy, đúng vậy! Chỉ cần người khác vừa lên mạng tìm kiếm tên công ty của ngài, là có thể tìm được trang web của quý công ty…………..” Diệp Kiều blah blah mà giới thiệu cho anh ta.

Cuối cùng, ông chủ kia cũng thoải mái đồng ý, còn hẹn thời gian, bảo ngày mai bọn họ đến công ty của anh ta rồi bàn tiếp!

Công ty đó không phải là chỗ mà đám người Lục Bắc Trì mới đến sáng nay hay sao, kinh doanh kim loại tấm!

Thừa dịp bọn họ nghỉ hè, cô phải lợi dụng triệt để đám “phế vật” này mới được! Đừng nhìn mấy tên này cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng da mặt bọn họ còn dày hơn cả tường thành, da trâu, chém gió lên tận trời xanh, có thể kéo về không ít đơn hàng cho cô.

Bình Luận (0)
Comment