Ngày hôm sau, cô tự mình đi đến xưởng gia công kim loại tấm kia mà bàn bạc đơn hàng, chốt đơn với giá 2600 tệ, ký hợp đồng ngay chỗ, nhận luôn tiền cọc, sau đó tiện đường mà ghé qua mấy công xưởng xung quanh đó, mấy ông chủ ở đó đều rất thích theo trào lưu, nghe nói công xưởng bên kia làm trang web, thì cũng nóng lòng muốn thử, cô ký được thêm được hai hợp đồng, còn ba người thì đang xem xét.
Ở thời đại này 2600 tệ cũng không phải là con số nhỏ.
“Sau này, hai người phải quan sát mấy công ty này, đặc biệt là sau khi làm trang web cho ba công ty kia xong, thì phải đưa qua cho bọn họ xem!” Diệp Kiều vừa đi, vừa nói với hai người đại diện kinh doanh ở hai bên, bọn họ một nam một nữ, bắt đầu làm việc từ nửa năm trước, cũng có không ít công trạng.
“Diệp tổng, bọn tôi hiểu rồi!” Nhân viên kinh doanh nở nụ cười nhẹ, rõ ràng là cô ấy lớn hơn Diệp tổng tận 4 tuổi, nhưng Diệp tổng này lại giống như một vị lãnh đạo, rất có khí chất của một người đứng đầu, từng câu nói của cô cũng làm cho người khác rất tin phục.
Diệp Kiều cùng bọn họ đợi xe buýt về nhà, trên xe, trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ đến những kế hoạch cùng sắp xếp trong năm nay.
Công ty được thành lập, còn có thêm hai nhân viên, hơn nữa năm ngoái ngoại trừ nắm trong tay một lô tên miền, cô và Kiều Thiêm còn kiếm được mười nghìn tệ, lần dọn công ty này cũng phải mua thêm rất nhiều đồ nội thất văn phòng cùng máy tính, mười nghìn đó căn bản là không đủ, vậy nên cô dùng tới tiền trong tấm thẻ kia của ngài Phó Thị trưởng Diệp.
Cô đã tra rồi, trong đó có năm nghìn tệ.
Năm nay, bọn họ nhất định phải kiếm được mối lớn, vậy thì mới có vốn để đầu tư vào địa ốc được.
Khoảng thời gian này, Tần Lan cùng Diệp Trăn Trăn cũng an phận hơn không ít, nhưng cô biết, như vậy cũng không có nghĩa là hai người họ sẽ hết hy vọng, Tần Lan vẫn còn đang trông ngóng kết quả thi đại học để vả vào mặt cô kìa, đến lúc đó, ai mới là người vả vào mặt ai? Ha ha……..
Về Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên, cô đã đi hỏi thăm, lúc trước, sau khi bị đuổi việc, bọn họ bị những kẻ từng là cha mẹ chơi một vố thật hiểm, sau đó chạy trốn về phương nam.
Kiếp này, bởi vì sự thay đổi của cô, dẫn đến rất nhiều người cùng rất nhiều chuyện, đều không tuân theo vòng tuần hoàn của kiếp trước, xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Lý Vận cùng Thẩm Hi Xuyên còn vực dậy được nữa không?
Sau này Tần Lan sẽ làm thế nào để đối phó với cô?
Những thứ đó, đều không thể biết được.
Nhưng cô tin chắc chắn rằng, tình yêu của cô và Lục Bắc Kiêu, sẽ vô cùng thuận lợi, đơm hoa, kết trái.
Nhắc tới anh, nỗi nhung nhớ lập tức dâng trào.
Chắc là anh cũng vô cùng điên cuồng mà nhớ về cô chứ nhỉ? Anh yêu cô đến như vậy, chắc là sẽ như thế thôi!
————
Một sinh nhật nữa lại đến, nhưng điều làm anh nhớ nhất, lại không phải là sinh nhật của mình, mà là ngày này năm ngoái, là lần đầu tiên của cô nhóc và anh!
Nằm trên giường, vui vẻ mà hồi tưởng lại, nơi nào đó trên thân thể anh cũng bắt đầu có những phản ứng cầm thú!
Anh liền có chút ủ rũ, nhưng chỉ có thể trách vẻ đẹp của cô quá hấp dẫn!
Mấy ngày nữa, sẽ có điểm thi đại học………..
Ngay lúc anh còn đang nghĩ lung tung, một mùi hương gay mũi đột nhiên xộc tới, anh theo bản năng mà ngồi dậy, nhưng còn chưa đợi anh mặc quần áo, một phần tử vũ trang đội mũ trùm đầu màu đen đã xông vào, đứng bên mép giường, lấy súng ngắm hướng thẳng vào giữa trán anh.
Lúc này, tiếng cảnh báo bên ngoài vang lên, trường Hunter của bọn họ bị tấn công!!
“Giơ tay lên! Không được nhúc nhích! Bọn mày thành tù binh rồi!” Tên phần tử vũ trang kia dùng tiếng Tây Ban Nha, lạnh lùng mà nói.
Lục Bắc Kiêu có ý muốn phản kháng, nhưng đối phương đã bắn xuống mép giường của anh một phát, anh liền theo bản năng mà ôm đầu phòng thủ, rồi bị hai tên phần tử vũ trang khác bắt làm tù binh.
Mười bốn học viên khác cũng bị bắt đi.
“Các người là ai?!” Lục Bắc Kiêu lớn tiếng hỏi.
“Còn nói nữa là tao bắn chết mày! Đi mau!” Tên phần tử vũ trang kia vô cùng hung ác mà nói, đồng thời uy hiếp mười mấy người cùng bước và thuỷ lao.
Bọn họ vốn đang ngủ say, phần lớn chỉ mặc quần dài, áo trên cũng không mặc, mà phần tử vũ trang lại có đến mấy chục người, bọn họ bị chia ra đưa vào mười chiếc thuỷ lao, năm người còn lại thì bị treo lên.
“Số 10, bọn họ đúng thật là phần tử khủng bố kìa!” Số 21 chán nản mà nói, nơi bọn họ đứng toàn là nước, xung quanh còn có gỗ được đặc chế thanh nhà lao.
“Đt! Giáo quan Will chết âm đâu rồi chứ?!” Lục Bắc Kiêu vừa nói, cánh tay vừa lắc thử khúc gỗ dày.