Chỉ chốc lát sau, khu nhà của thủ trưởng đều biết cháu gái lớn của lão tham mưu trưởng thi được thủ khoa, vài lão thủ trưởng đến xem, ngay cả ông bà sát bên cũng tới.
Ông nội nói bây giờ muốn uống rượu với mấy lão thủ trưởng, Diệp Kiều đích thân xuống bếp.
Sau khi dì Hách bị đuổi, một dì khác có tay nghề nấu bếp không được, nên Diệp Kiều thường xuyên đích thân xuống bếp.
Kiếp trước tài nấu nướng của cô cũng không tệ.
Cô có vài món tủ, đặc biệt thịt kho tàu là nấu ngon nhất.
Trong phòng ăn đặt một cái bàn vuông có bàn xoay tròn ở giữa, điều hòa mở, lão tham mưu trưởng lấy ra hai bình rượu Mao Đài cất từ năm xưa, tính cả ông là có năm lão thủ trưởng, bà Lục đã ở đó, bọn họ đều là chiến hữu cũ đã từng cùng nhau băng qua những ngọn núi tuyết phủ.
Diệp Kiều chào hỏi bọn họ, sau đó tiếp tục vào phòng bếp xào rau.
“Ái chà, nhóc con Kiều Kiều này, học nấu ăn từ khi nào thế? Nhìn cái món thịt kho tàu này mà xem, màu sắc thật là xinh đẹp!”. Bà Lục nhìn đĩa thịt kho tàu nạc mỡ giao nhau đỏ bừng, óng ánh, núng nính, bà khen.
“Do nhóc co nhà tôi học được lúc còn ở nông thông đấy!”. Lão tham mưu trưởng vô cùng tự hào nói: “Đừng nhìn nữa, các đồng chí, mau động đũa nếm thử đi, thịt kho tàu này phải ăn nhân lúc nóng!”
Thịt kho tàu bỏ vào miệng là lập tức tan ra, béo mà không ngấy, vị hơi ngọt, khiến người ta ăn một miếng là muốn ăn miếng thứ hai.
Mấy lão thủ trưởng khen không dứt miệng.
“Lão Diệp này, cháu gái cục cưng nhà ông, có rể chưa? Tôi thấy, tuổi của con bé cũng xấp xỉ tuổi thằng cháu lớn nhà tôi đấy”. Ông nội của Trình Đại Phi, lão thủ trường Trình, cười haha nói.
Đúng lúc đó, Lục Bắc Trì vừa mới đánh bóng xong đi vào, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống ăn như thể nhà mình vậy.
Nghe lão Trình nói, lão thủ trưởng Lục hơi co quắp khóe miệng, cái lão già này, muốn giành cháu dâu với ông sao?
Lúc này, ông chợt nghe bà vợ già nhà mình nói: “Lão Trình, Đại Phi nhà ông lớn hơn Kiều Kiều một hay là hai tuổi gì kia mà? Nếu nói xấp xỉ thì Trì Trì nhà chúng tôi bằng tuổi Kiều Kiều đấy, còn là bạn học nữa, suốt ngày cùng đến trường cùng tan học. Tôi thấy, Kiều Kiều thích hợp với Trì Trì nhà chúng ta hơn!”
Cái bà già hồ đồ này!
“Phụt…”. Lục Bắc Trì nghe bà nội nói xong thì phụt cả cơm.
Bà nội muốn hại chết cậu sao?
Diệp Kiều Kiều là bà xã của anh cả đấy!
Bà cụ thấy thằng cháu nhỏ phản ứng như thế thì giận không kìm được.
“Thằng nhóc thúi! Làm sao? Kiều Kiều không xứng với con à? Kiều Kiều còn chướng mắt con ấy chứ!”. Bà cụ Lục ghét bỏ nói với thằng cháu nhỏ của mình.
“Xứng! Xứng! Không phải, con không có ý đó, bà nội, là con không xứng với Diệp Kiều Kiều! Người ta là…”. Thấy Diệp Kiều đi tới, Lục Bắc Trì vội vã ngậm miệng lại, suýt nữa thì lỡ miệng, chuyện này nên để hai đương sự cùng nhau tuyên bố thì tốt hơn.
Diệp Kiều không cần đoán cũng biết bọn họ đang thảo luận chuyện gì, trong lòng cười trộm.
“Lão Diệp này, cháu nội chúng tôi cũng chưa có đối tượng, tôi thấy hay là hôm nào cho Kiều Kiều nhìn cái đi! Chuyện này ấy, phải để Kiều Kiều vui vẻ mới được!”. Ông nội của Trần Đào cũng góp vui.
Ồ…
Lão tư lệnh Lục hừ lạnh trong lòng, nghĩ thầm, cháu dâu lớn nhà tôi nào có lọt nổi vào mắt xanh của mấy thằng nhóc nhà các ông?!
“Đúng vậy! Được cháu gái tôi thích mới được! Đây là thời đại yêu đương tự do, không phải như chúng ta trước kia nữa!”. Lão tham mưu trưởng cười haha nói.
Diệp Kiều bưng khoai tây sợi vừa xào lên bàn, cô cười híp mắt, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Không giấu dì các lão thủ trưởng, thật ra con có người mình thích rồi!”
Nói xong, cô chạy như một làn khói, rốt cuộc cô vẫn xấu hổ trước các cụ già.
Lão tham mưu trưởng vô cùng kinh ngạc, nhóc con này thích ai vậy? Trước nay chưa hề nghe con bé nhắc đến!