Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195:

Chương 195:

Buổi tối Diệp Thắng Huân tới, điều khiến Diệp Kiều bất ngờ là công chúa nhỏ Diệp Trăn Trăn thế mà cũng đi theo, còn đem theo quần áo và đồ dùng cá nhân nữa!

“Trăn Trăn thi không tốt, sợ bị mẹ đánh, muốn ở lại đây vài ngày. Kiều Kiều, con không có ý kiến gì chứ? Nếu con mất hứng, cha sẽ đưa con bé đi!”. Trong phòng khách chỉ có hai cha con họ ngồi đối diện trên ghế salon.

Lão tham mưu trưởng ra ngoài đi dạo rồi, ông cụ vẫn chưa thoát ra khỏi sự vui mừng, lại đi khoe khoang với các cụ già khác rồi.

“Tôi có thành kiến! Ông vẫn nên đưa nó đi đi! Tôi bận rộn nhiều việc, không rảnh để chơi mấy trò vặt vãnh với nó!”. Diệp Kiều nói rất không khách sáo.

Cô sẽ không tin rằng Diệp Trăn Trăn có thể chung sống hòa bình với cô trong đại viện, con bé đó bây giờ không biết đang ghen ghét cô nhường nào đâu!

Diệp Thắng Huân nhướn mày, cẩn thận liếc nhìn Diệp Kiều, con nhóc này rốt cuộc giống ai nhỉ? Tính tình không giống mẹ nó, mẹ nó dịu dàng như nước cơ.

“Được!”. Ông ta nào có mặt mũi để phản đối.

“Kiều Kiều, chúc mừng con! Đề tên bảng vàng!”. Diệp Thắng Huân búng tàn thuốc một cái, nhìn cô, nói từ trong thâm tâm: “Cha thật sự rất vui mừng, mẹ con ở trên thiên đường chắc cũng rất tự hào vì con, ước mơ lớn nhất của cô ấy năm đó là có thể trở về thành phố, đến trường, tham gia tuyển sinh đại học”.

“Đáng tiếc, người đàn ông mà bà ấy yêu đã không quay lại tìm bà ấy sau khi trở về thành phố, bỏ lại bà ấy một mình mang thai, chịu đựng những ánh mắt khinh bỉ xung quanh mình sống sót qua ngày, để rồi khó sinh mà chết”. Diệp Kiều nhìn vào một điểm nào đó, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng lại khoét vào trái tim Diệp Thắng Huân!

Ngón tay cầm thuốc lá của ông ta run rẩy.

Đột nhiên ông ta đứng dậy, quay lưng lại: “Kiều Kiều, cha không thể bù đắp được những gì mà cha đã nợ mẹ con, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để đối xử với con thật tốt…”. Giọng người đàn ông trung niên hơi khàn.

“Trăn Trăn! Xuống đây, theo cha về!”. Ngay sau đó, Diệp Thăng Huân cất giọng kêu.

Diệp Trăn Trăn rất không cam lòng xuống lầu, cả ngày hôm nay cô ta không dám vác mặt về nhà rồi!

Cô ta cũng không liếc mắt Diệp Kiều lấy một cái đã vội vã đi ra ngoài.

Hai cha con vừa mới về đến nhà thì ngửi thấy mùi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc, thấy Tần Lan ngồi trên ghế salon, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm chai rượu, hoàn toàn không còn hình tượng phu nhân ưu nhã như bình thường.

Thấy Diệp Trăn Trăn, ánh mắt bà ta như muốn giết người, khiến Diệp Thắng Huân cũng cảm thấy bà ta hơi đáng sợ!

Diệp Trăn Trăn trốn sau lưng cha.

Tần Lan đập chai rượu lên bàn một cái rồi đứng dậy: “Diệp Trăn Trăn! Mẹ nó con đừng trốn!”

Tần Lan như một bà điên lao về phía hai cha con họ, Diệp Thắng Huân đưa tay lên ngăn cản bà ta, đồng thời đẩy mạnh bà ta ra, Tần Lan ngã ngồi trên mặt đất.

“Tần Lan! Cô bình tĩnh lại một chút cho tôi! Trăn Trăn thi không tốt, cô không có phần trách nhiệm sao? Trăn Trăn, về phòng của con đi!”. Diệp Thắng Huân trầm giọng nói.

“Anh hay lắm Diệp Thắng Huân! Dám đẩy tôi! Anh trách tôi, anh có thường xuyên quản nó không? Đều do tôi quản! Bây giờ, lòng anh đều đặt lên người con tiện nhân kia, đừng tưởng là tôi không biết!”. Tần Lan hung ác nói.

Lúc này, Diệp Thắng Huân đi tới cửa, cũng không đi ra ngoài mà là mở toang cửa ra: “Cô chửi nữa đi, cho toàn bộ lãnh đạo, người nhà, cấp dưới của thành phố này biết, cho tất cả mọi người xem quý phu nhân sống trong nhung lụa này giở trò thế nào đi!”

Diệp Thắng Huân cắn răng, thấp giọng nói, vẻ mặt không thể nhịn được nữa!

“Anh nghĩ tôi không dám?!”. Tần Lan nói xong thì muốn xông ra ngoài, lúc đến cửa thì vẫn dừng lại!

Tần Lan chết vì sĩ diện, nào có thể cho người ta biết vợ chồng họ bất hòa, bà ta lại vì con gái thi không tốt mà tức giận chứ!

Diệp Trăn Trăn trốn trong phòng, ngồi dựa vào ván cửa, trong tay cô ta nắm một sợi tóc thật dài, đôi mắt phẫn hận nhìn chằm chằm sợi tóc kia…

Đây là tóc của Diệp Kiều!

Bình Luận (0)
Comment