Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196:

Chương 196:

Điểm chuẩn của các trường đại học lớn đều giảm, điểm đợt hai năm nay cũng không cao, 532 điểm, nếu đợt một là 589 điểm thì ngay cả Lục Bắc Trì cũng thi đậu đợt hai, thật ra, lúc đó sau khi được Diệp Kiều khích lệ thì cậu cũng lặng lẽ nỗ lực.

Chỉ có duy nhất Diệp Trăn Trăn là không đậu bất cứ trường nào cả.

Diệp Kiều cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học J, ngành của cô là thị trường marketing.

365 ngôi sao may mắn đã được gấp xong, Lục Bắc Kiêu vẫn chưa về.

Đã là ngày 20 tháng 8 rồi, thêm 13 ngôi nữa!

Diệp Kiều gục xuống bàn, nhìn lọ ngôi sao may mắn đủ màu sắc đến đờ ra.

“Lục Tiểu Cổn, sao cha con vẫn chưa về? Con nói mẹ nghe, rốt cuộc cha, có bị thương gì đó không? Vì sao vẫn chưa về? Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có!”. Diệp Kiều khàn giọng nói, may mà năm qua cô bận rộn nhiều việc, may mà gần đây công ty cũng bận rộn, tiếp nhận rất nhiều đơn đặt hàng, một mình Tiểu Mỹ làm không xuể, nên cô thường xuyên giúp đỡ.

Bận đến mức không có thời gian nhớ anh.

“Cái cô Cố Tuyết Yến kia nữa, thường xuyên chạy tới nhà ông bà bên cạnh xum xoe! Còn nói với bên ngoài rằng cô ta là bạn gái của cha con! Đáng giận! Chờ cha con về, mẹ nhất định phải phát cơm chó trước mặt cô ta mới được, dập chết cô ta!”. Diệp Kiều hít mũi một cái, lại nói.

“Cha không bị thương, buổi lễ tốt nghiệp của trường học thợ săn rất long trọng, cha sẽ về rất nhanh thôi, sẽ cho mẹ ngạc nhiên!”. Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.

Nhưng mà, năm qua cha cậu thật sự chịu rất nhiều dằn vặt, Lục Tiểu Cổn rất đau lòng.

Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng động.

“Em gái trạng nguyên của anh đâu rồi?! Còn không ra nghênh đón anh em sao!”. Giọng nói của Diệp Thành vang lên từ dưới lầu, Diệp Kiều không ngờ là ông nội lại gọi anh ấy về.

Mấy ngày hôm trước, ông nội gọi lần lượt cho từng người trong nhà, bảo bọn họ hôm nay đến đại viện ăn, chúc mừng trạng nguyên của nhà họ Diệp.

“Eo, một năm không gặp, em gái anh đẹp lên hẳn luôn!”. Diệp Thành mặc quân trang, nhìn Diệp Kiều – nhân vật chính của ngày hôm nay – mặc một chiếc váy trắng đang bước xuống lầu, anh nhếch môi khen.

“Một năm không gặp, anh đen hơn đấy! Mấy người khác có khỏe không? Em nhớ anh Đại Ngốc quá, còn chưa cảm ơn anh ấy nữa, nếu không nhờ lá bùa của anh ấy thì học sinh dốt nát như em sao có thể thi đậu đại học J!”

Trong khi cô đang trò chuyện với Diệp Thành thì người nhà họ Diệp lục tục đi tới.

Điều khiến Diệp Kiều bất ngờ là, Diệp Trăn Trăn – người không thi đậu đại học – ngày hôm nay đã khôi phục dáng vẻ cao ngạo mắt cao hơn đầu.

Trong phòng khách rộng lớn, trong nhà họ Diệp ngoài cha của Diệp Thành, chú hai của Diệp Kiều và Diệp Thắng Huân ra thì những người khác đều tới! Hai bà cô, hai cô và con của họ, bác gái cả, Diệp Thành, bác gái hai, em gái họ, cùng với Tần Lan và Diệp Trăn Trăn.

Mọi người ngồi quanh ghế salon, cắn hạt dưa uống nước ngọt.

Hai bà cô nịnh hót của cô cũng không ghét bỏ cô như trước đây nữa, bọn họ kéo tay cô, nhét bao lì xì thật dày vào trong tay cô, hai người cô cũng vậy.

“Tuy rằng mỗi người nhà họ Diệp chúng ta đều là tinh anh, nhưng chưa từng có ai đậu đại học J cả!”

“Kiều Kiều khiến nhà chúng ta quá hãnh diện!”

“Đúng vậy! Kiều Kiều, cô và cô nhỏ của con đã chọn cho con một bài hát trên đài truyền hình đấy, đêm nay là có thể phát sóng, đến lúc đó trên màn hình còn có tên con nữa!”. Cô cả của Diệp Kiều nói.

Sự nhiệt tình của bọn họ khiến cô không quá thích ứng, haha…lúc sau tết, bọn họ vẫn đang còn lôi kéo Diệp Trăn Trăn mà tán thưởng cơ mà!

Một năm trước, Diệp Kiều cô vẫn còn là đứa con gái ngoài giá thú bị bọn họ ghét bỏ cơ mà!

Tần Lan ngồi bên cạnh, sắc mặt đã như màu gan heo, một câu cũng chưa từng nói.

“Cô cả, cô nhỏ! Người được trạng nguyên, cũng không phải là người nhà họ Diệp chúng ta đâu!”. Diệp Trăn Trăn cầm một tập tư liệu trong tay, đi tới cạnh bàn, cất cao giọng nói một cách kỳ lạ.

Ngày hôm nay Diệp Trăn Trăn mặc một cái váy công chúa màu hồng, vẫn ra dáng một cô công chúa nhỏ như trước, muốn cướp phong thái của Diệp Kiều!

Nhưng dù cô ta có ăn mặc thế nào thì cũng là một búp bê xinh đẹp, nhỏ nhắn. Còn Diệp Kiều thì là một con thiên nga trắng thanh lịch tự tin.

“Trăn Trăn! Sao em lại nói như vậy?!”. Người nói giúp Diệp Kiều không phải ông nội, mà là Diệp Thành.

Trước đây lúc gần đi Lục Bắc Kiêu đã nhắn nhủ anh ta rằng nếu Diệp Kiều lại bị bắt nạt trong nhà họ Diệp một lần nữa, chờ anh về anh sẽ hỏi tội!

Diệp Thành cũng muốn bảo vệ cô em gái Diệp Kiều này từ tận đáy lòng.

Diệp Kiều biết là hôm nay Diệp Trăn Trăn lại muốn giở trò rồi! Con nhóc này có ý gì đây?

Nhìn xem, ngay cả anh cả cũng thiên vị cái đồ hàng giả này!

“Trăn Trăn, con ngồi xuống!”. Tần Lan dường như nghe ra ý của con gái, ra lệnh.

Diệp Trăn Trăn vẫn tỏ vẻ châm biếm như cũ, ai nói cũng không nghe.

“Các bà các cô ạ! Thủ khoa đại học mà mọi người đang khen, cũng không thuộc nhà họ Diệp chúng ta đâu! Độ tương tự ADN giữa con và chị ta gần như bằng 0! Mọi người đều bị chị ta lừa rồi! Con và chị ta căn bản không có quan hệ huyết thống!”. Tay Diệp Trăn Trăn nắm thật chặt kết quả giám định ADN, hết sức kích động nói!

Bình Luận (0)
Comment