Cả năm qua tức giận với Diệp Kiều bao nhiêu, bây giờ Diệp Trăn Trăn lại hả giận bấy nhiêu!
Cô ta vẫn luôn nghi ngờ Diệp Kiều không phải là con cha, vẫn luôn muốn tìm cách chứng minh, cho đến khi nhìn thấy có giám định người thân trong phim truyền hình, mà anh họ cô ta năm nay vừa được điều đến đội giám định tư pháp!
Nào ngờ, thật sự bị cô ta đoán trúng, Diệp Kiều quả thật là hàng giả!
Gen của Diệp Kiều chết tiệt và den của mình căn bản không đến từ cùng một người cha!
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà đều dồn về phía Diệp Trăn Trăn.
Bọn họ vẫn chưa hiểu ý của cô công chúa nhỏ này.
Lão tham mưu trưởng – không ngồi chung với họ: biết là cô cháu gái nhỏ này lại đang gây sự với cô cháu gái lớn rồi! E là lại giở trò nhục nhã gì đó đây!
Lão tham mưu trưởng tưởng Diệp Trăn Trăn làm báo cáo giả để vu cáo cho Diệp Kiều.
Diệp Trăn Trăn quả nhiên là gây rối!
Diệp Kiều hừ lạnh, cô sẽ không để con nhóc này đạt được mục đích đâu! Cô cũng nghĩ là Diệp Trăn Trăn dùng báo cáo giả để hãm hại mình.
“Diệp Trăn Trăn! Con làm loạn cái gì đấy, về nhà với mẹ! Đừng làm nhục mặt ở đây nữa!”. Lúc này, Tần Lan từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Trăn Trăn, kéo cô ta định đi.
Dáng vẻ của Tần Lan có thể dùng từ “hung thần ác sát” để hình dung!
“Mẹ, mẹ đừng sợ, con đang báo thù giúp mẹ!”. Diệp Trăn Trăn gạt Tần Lan ra, lớn tiếng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Báo thù? Cái đồ ngu xuẩn này muốn hại chết mẹ mày à!!
Tần Lan tức không chịu được.
“Trăn Trăn, chuyện này không thể nói đùa được đâu! Bà lớn biết lần này con thi rớt đại học, trong lòng không thoải máu, nhưng mà mọi người chúng ta vẫn thương con như bảo bối mà! Đừng làm rộn nữa!”. Bà cô lớn của Diệp Kiều cũng không thích thấy Diệp Trăn Trăn làm ầm ĩ ngay trước mặt mọi người trong nhà như vậy.
Nhà họ Diệp từ trước đến nay đều rất trọng quy củ!
“Bà lớn! Con không làm rộn, con nói thật, báo cáo này mặc dù không có đóng dấu, nhưng mà là thật! Là con nhờ anh họ con giám định, anh ấy sẽ đến ngay, nếu không tin thì mọi người cứ chờ anh ấy tới là biết!”. Diệp Trăn Trăn vội vã chạy đi, mẹ tưởng cô ta cố tình gây sự, làm báo cáo giả để hãm hại Diệp Kiều ư?
Mẹ đang sợ Diệp Kiều à!
Nhưng, cô ta không sợ!
Ngày hôm nay cô ta phải trút nỗi hận này!
Người anh họ mà Diệp Trăn Trăn nói là con trai của anh cả Tần Lan.
Nếu không…Diệp Trăn Trăn đơn phương cầm hai cọng tóc đi làm giám định là không được phép của các cơ quan cính quy, phải là hai bên đương sự có mặt và đồng ý.
Tần Lan nghe Diệp Trăn Trăn nói như vậy thì quả thật tức đến mức muốn hộc máu, cũng vừa hoảng hồn, cái đồ ngu này không thể cho bà ta yên bình một chút được sao?
Bà ta vội vàng ra ngoài gọi điện thoại bảo Tần Dương đừng đến.
Nhưng mà Tần Lan vừa ra đến cửa thì đã thấy thằng cháu lớn Tần Dương vào rồi.
“Cô ạ!”. Tần Dương tuấn tú lịch sự, vóc người cao gầy, đầu đinh ngắn ngủn, đeo một cái kính đen, mỉm cười chào hỏi với Tần Lan.
Ngay sau đó, anh ta nhìn vào phòng khách, định chào hỏi với người nhà họ Diệp.
“Tần Dương! Chỗ này không liên quan đến con, đi mau đi!”. Tần Lan vội vàng ngăn anh ta lại, chỉ muốn vội vàng đuổi anh ta đi!
“Mẹ! Mẹ đừng đuổi anh con! Anh ấy là nhân chứng quan trọng nhất đấy!”. Diệp Trăn Trăn vọt tới bên cạnh Tần Dương, vội vàng ôm lấy cánh tay anh ta.
Cái đồ ngu xuẩn này!
Tần Lan nhìn Diệp Trăn Trăn, thật sự muốn chặt cô ta ra làm đôi!
Đại gia đình nhà họ Diệp sau lưng bọn họ nhìn nhau, thiện cảm đối với Diệp Trăn Trăn lại tụt xuống lần nữa.
“Tần Dương! Con đừng có giúp em con quấy rối, con nhóc chết tiệt này càng ngày càng làm rộn!”. Tần Lan biết nói không lại Diệp Trăn Trăn, chỉ có thể nói Tần Dương, không ngừng nháy mắt với anh ta.