Nhìn thái độ khác thường của Tần Lan, Diệp Kiều luôn cảm thấy hình như bà ta rất sợ Diệp Trăn Trăn làm loạn, rất sợ con gái bảo bối của bà ta làm xấu mặt trước mặt đại gia đình?
Cô lựa chọn yên lặng theo dõi diễn biến.
“Anh họ! Anh đừng đi!”. Diệp Trăn Trăn níu chặt tay Tần Dương, lớn tiếng nói.
“Ông nội! Các bà, các cô và các thím, báo cáo giám định của con là thật! Diệp Kiều, chị ta và con căn bản không có quan hệ huyết thống, chị ta không phải con gái của cha con, không phải con cháu của nhà họ Diệp! Mọi người không tin thì có thể hỏi anh họ con! Cái giám định này là do anh ấy lén lút làm giúp con! Con lấy được tóc của Diệp Kiều, anh ấy đã trích xuất DNA của cô ta!”. Diệp Trăn Trăn kích động nói lần nữa, tốc độ rất nhanh, nói một hơi, cô ta sợ không nói nhanh thì không có cơ hội!
Lúc này, người nhà mới hơi tin tưởng là Diệp Trăn Trăn không càn quấy.
Ý cô ta là, cô ta và Diệp Kiều làm giám định người thân, kết quả hai người không phải chị em!
“Anh họ! Anh nói mau đi!”. Diệp Trăn Trăn thúc giục.
“Tần Dương! Nhà họ Diệp không liên quan gì đến con cả, con là người ngoài!”. Tần Lan thấp giọng quát, chỉ kém động tay động chân thôi đó.
“Nhưng mà cô à, Trăn Trăn nói thật, hai DNA từ một bộ gen của người cha, nhưng độ tương thích gần như bằng không! Đương nhiên, con không chắc là tóc Trăn Trăn đem tới giám định có phải là tóc của Diệp Kiều hay không”. Tần Dương nói rất khách quan, giọng không lớn không nhỏ, nhưng cả nhà đều nghe thấy.
Ánh mắt của toàn bộ anh chị em họ đều dồn về phía Diệp Kiều đang ngồi trên ghế salon, hai người cô cũng thế, chỉ có sắc mặt của hai bà cô và lão tham mưu trưởng là thay đổi!
“Đương nhiên là tóc của Diệp Kiều rồi! Đêm đó em vào phòng chị ta, lấy được trên lược chị ta đó! Ngày hôm sau là đưa cho anh liền!”. Diệp Trăn Trăn lớn tiếng nói.
“Cho nên, Diệp Kiều thật sự không phải là con gái của cậu?”. Anh chị em họ con nhà cô lớn và cô nhỏ khe khẽ bàn luận.
Còn Diệp Thành thì híp mắt lại.
Sao Diệp Kiều có thể không phải là người nhà họ Diệp?!
Năm đó anh cũng ghét bỏ Diệp Kiều, cũng nghi ngờ như Diệp Trăn Trăn vậy, thậm chí còn vào thư phòng chất vấn ông nội, ông nội nói: “Cái đồ còn rùa nhà con! Bản thân con ngu xuẩn thì cũng tưởng ông nội con ngu xuẩn à? Lão già họ Diệp ông đây mà có thể nhận sai cháu gái chắc? Diệp Kiều vừa tới là chú nhỏ của con đã đưa con bé đi giám định huyết thống rồi!”
Diệp Kiều đứng lên: “Người anh họ này, anh có thể đảm bảo tính chân thực của báo cáo giám định này không?”
Cô nhìn Tần Dương, kiếp trước Diệp Kiều cô sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua rồi, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà hoảng loạn được.
Cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc chiếc váy trắng với thiết kế cổ chữ V, lộ ra cái cổ thiên nga ưu nhã hoàn mỹ, da trắng mỹ mạo, chấn động lòng người!
Đây là lần đầu tiên Tần Dương nhìn thấy “con nhỏ quê mùa đến từ nông thôn” mà em họ vẫn luôn miệng phỉ nhổ!
Nào có quê mùa, là nữ thần đấy!
“Tôi, tôi lấy chuyên môn và nhân cách của mình ra để đảm bảo, kết quả giám định của tôi là đúng sự thật và hợp lệ! Đương nhiên, báo cáo giám định này không có đóng dấu, là hành vi cá nhân của tôi, không liên quan đến đơn vị tôi!”. Tần Dương nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, dùng giọng điệu chuyên nghiệp nói.
“Ồ…nếu anh đủ chuyên nghiệp, không phải anh không nên làm việc cá nhân sao?”. Diệp Kiều giễu cợt.
“Diệp Kiều! Chị đừng nói lảng sang chuyện khác! Anh họ tôi chỉ vì giúp tôi vạch trần hàng giả như cô thôi!”. Diệp Trăn Trăn bước tới, mạnh mẽ nói, giọng nói cực lớn, bây giờ cô ta ước gì có thể dùng loa phóng thanh để cho tất cả mọi người trong đại viện đều biết, Diệp Kiều không phải con cháu nhà họ Diệp, nhà họ Diệp không có đứa con ngoài giá thú như vậy!
“Diệp Trăn Trăn! Con đủ rồi đó! Còn quấy rối nữa, mẹ sẽ đánh con! Mau xin lỗi chị con đi! Sợi tóc kia do con tùy tiện lấy ở đâu ra, căn bản không phải của chị con!”. Tần Lan nóng nảy, giấy không thể gói được lửa, huống gì, con nhóc ngu xuẩn này lại tự mình nhóm lửa!