Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều nhìn thấy bà Tần phản bác con gái cưng của mình như thế đấy, hơn nữa còn ra vẻ dữ dằn như vậy, không thêm mắm thêm muối như trước đây.
Nếu có khác thường thì ắt có vấn đề!
“Diệp Kiều, báo cáo là thật, cô ta mới không phải là ruột thịt của ông ngoại”. Lúc này, giọng nói của Lục Tiểu Cổn vang lên.
Đù!
Diệp Kiều chấn động đến mức ngây ngẩn cả người!
Cô luôn nghi ngờ Diệp Trăn Trăn hãm hại cô, kết phường với anh họ của cô ta để làm báo cáo giả, nhưng tuyệt đối không ngờ…sự khiếp sợ trong lòng Diệp Kiều lúc này so với sự khiếp sợ lúc cô phát hiện mình sống lại chỉ có hơn chứ không kém!
Bởi vì kiếp trước, cho đến lúc chết cô cũng không biết Diệp Trăn Trăn không phải là người nhà họ Diệp!
Lục Tiểu Tổn! Sao con không nói với mẹ sớm một chút?!
Lục Tiểu Cổn: Bổn cục cưng đang chờ Diệp Trăn Trăn tự tìm đường chết cơ mà!
“Mẹ! Con không có! Đó chính là tóc của Diệp Kiều, các bà, các bà rốt cuộc đã hiểu chưa?! Diệp Kiều chị ta không phải con của cha! Chị ta căn bản không phải là người nhà họ Diệp! Chị ta là hàng giả, không chừng mẹ chị ta dan díu với một người nào đó ở quê đấy!”. Diệp Trăn Trăn nóng nảy, càng nói càng khó nghe.
Con nhỏ trà xanh, đm mẹ cô mới là kẻ không biết dan díu với thằng đàn ông nào đấy!
Diệp Kiều bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, thầm chế giễu cô ta trong lòng.
Đúng lúc, ngày hôm nay đa phần người nhà họ Diệp đều ở đây, nhất là những bà cô và cô, cô phải vạch mặt con nhỏ trà xanh và bà già trà xanh này mới được!
Lão tham mưu trưởng Diệp sầm mặt xuống, hai bà cô cũng thế, còn hai người cô thì tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Diệp Kiều, sắc mặt cũng hai người thím cũng rất khó coi.
Tần Lan cảm thấy mình sắp bị Diệp Trăn Trăn chọc tức chết rồi, không ngăn cản được ngọn lửa do con nhóc ngu xuẩn này châm rồi!
“Cái này…lẽ nào, chúng ta đều bị nhà họ Kiều lừa sao? Diệp Kiều căn bản không phải là…”. Cô nhỏ thấp giọng nói.
“Diệp Trăn Trăn! Cô luôn miệng nói giám định DNA giữa tôi và cô nói lên rằng chúng ta không cùng cha, nói tôi không phải là con gái của Diệp Thắng Huân? Sao cô không nghi ngờ chính cô mới không phải là con gái của ông ta?!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói.
Cô vừa nói ra, phòng khách rộng lớn nhất thời chìm vào sự im lặng chết chóc.
Đặc biệt là hai bà cô và lão tham mưu trưởng, bọn họ càng chấn động trong lòng.
Bởi vì năm đó, lúc đón Diệp Kiều về, bà cô lớn đã nghi ngờ cô rốt cuộc có phải là dòng giống nhà họ Diệp hay không, nên đã mạnh mẽ yêu cầu Diệp Thắng Huân lấy tóc của Diệp Kiều đi giám định người thân, chuyện này chỉ có ba trưởng bối bọn họ và Diệp Thắng Huân biết, Diệp Kiều cũng không biết.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ rằng, Diệp Trăn Trăn sẽ không phải là dòng giống của nhà họ Diệp!
“Anh họ nhà họ Tần, anh nói xem, có khả năng này hay không?! Chỉ đơn thuần dựa vào DNA của tôi và Diệp Trăn Trăn để cho ra quan hệ huyết thống, cũng không thể nói lên rằng tôi không phải là con gái của đồng chí Diệp Thắng Huân đúng không!?”. Trong lúc mọi người còn chưa kịp định hình, Diệp Kiều lại cất giọng nói.
Mà lúc này, đồng chí Diệp Thắng Huân – người đang bận trăm công nghìn việc chỉ tranh thủ chút thời gian để về ăn mừng cho con gái lớn – vừa đi đến cửa.
Nghe thấy tiếng động bên trong là ông ta biết, mẹ con Tần Lan lại gây chuyện rồi!
“Kiều Kiều, con đừng nóng giận, Trăn Trăn nó ganh tị với con, diễn một vỡ kịch mà thôi, con đừng để ý!”. Tần Lan cười nói, lại nháy mắt với Tần Dương.
Bà Tần ơi là bà Tân, thế này chứng tỏ là chột dạ!
Đm, rốt cuộc trước đây bà ta lấy đâu ra mặt mũi để khó chịu với cô vậy? Rõ ràng chính bà ta cắm sừng cho đồng chí Diệp Thắng Huân, còn mẹ nó luôn truyền bá cái tư tưởng rằng Diệp Kiều cô là một đứa con ngoài giá thú vô liêm sỉ cho con gái cưng của bà ta nữa! Diệp Trăn Trăn còn luôn mắng mẹ cô là hồ ly, dụ dỗ cha cô ta!
Thì ra, bà Tần mới là người đàn bà không biết xấu hổ mang thai con hoang, kết quả là để cho người cha cặn bã của cô đổ vỏ!