Trước đây khi bà ta đối phó với mình, bà ta không cảm thấy có lỗi chút nào sao?!
“Sao tôi lại không để ý?! Con gái cưng của dì, bây giờ không chỉ đang làm nhục tôi, mà còn làm nhục mẹ tôi! Ngày hôm nay, vì người mẹ đáng thương đã qua đời của tôi, tôi phải tìm hiểu chuyện này cho rõ ràng! Đúng lúc các bà các cô, các thím đều đang ở đây, còn có các anh chị em họ làm chứng cho tôi!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói với vẻ mặt hung ác!
“Anh họ Tần! Mời anh trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi!”. Diệp Kiều lại hung hăng nói.
Tần Dương hắng giọng: “Trên lý thuyết là vậy! Kết quả giám định quan hệ huyết thống của cô và Trăn Trăn cho thấy gen của hai người không tương xứng nhau, chỉ có thể nói rõ rằng hai người không cùng một cha, nhưng không thể nói rõ ai không phải là con gái của đồng chí Diệp Thắng Huân”.
“Diệp Kiều! Sao tôi có thể không phải là con gái của cha? Cha tôi và mẹ tôi yêu nhau và kết hôn, sau đó sinh tôi ra! Còn chị thì sao? Mẹ chị dụ dỗ cha tôi, năm đó thả cha tôi về thành phố J, ai mà biết sau khi cha tôi đi, mẹ cô có qua lại với ai hay không! Cô đã không phải là chị em ruột của tôi rồi, sao có thể là con gái của cha tôi!”. Diệp Trăn Trăn tràn đầy tự tin, nói chính xác là tự kiêu! Cô ta luôn tự cho mình là công chúa nhỏ nhà họ Diệp, cũng vẫn là công chúa nhỏ trong mắt những người nhà họ Diệp!
Con nhỏ này!
Rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra vậy?!
Cũng chính vì sự tự kiêu của cô ta đã đẩy cô ta vào con đường chết do mình tự tìm!
“Diệp Trăn Trăn! Những gì cô nói đều là suy đoán chủ quan của cô! Không phải cô muốn dùng khoa học để chứng minh sao? Vậy thì, bây giờ chúng ta tìm đồng chí Diệp Thắng Huân để cùng đi giám định”. Diệp Kiều mạnh mẽ phản bác.
Tần Lan bỗng nhiên hoảng hồn!
“Diệp Kiều! Em và chú nhỏ không cần giám định đâu, năm đó lúc em vừa tới nhà họ Diệp, chú ấy đã làm giám định với em rồi, ông nội, đúng không?”. Lúc này, Diệp Thành nói giúp.
Diệp Thành vừa nói xong, Diệp Trăn Trăn lập tức choáng váng.
Làm sao có thể?!
“Đúng! Ta và hai bà cô của các con đều biết chuyện này!”. Lão tham mưu trưởng trầm giọng nói, mặt mày ông tái mét, nếu báo cáo giám định này là thật, vậy thì Diệp Trăn Trăn không phải con cháu nhà ông, và Tần Lan…
Ông cảm thấy huyết áp tăng vọt lần nữa, đầu hơi choáng.
Diệp Kiều căn bản không biết còn có chuyện này, nhưng mà, danh môn vọng tộc như nhà họ Diệp chắc là sẽ không nhận nhầm con gái ngoài giá thú để mang tiếng xấu!
Trách thì trách Diệp Trăn Trăn không có đầu óc, tự tìm đường chết cho mình, con mẹ nọ còn hại chết mẹ cô ta!
Bà Tần lúc này chắc có lẽ đã ước gì Diệp Trăn Trăn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!
Sắc mặt của hai bà cô cũng rất xấu, nhất là bà cô lớn, bà là vợ của một lãnh đạo cấp phó quốc, càng chú trọng đến danh dự gia tộc.
Sắc mặt Diệp Trăn Trăn trắng bệch, trong đầu đều là câu nói “cha và Diệp Kiều đã từng giám định người thân, Diệp Kiều là con ruột của ông ấy…”.
Mà cô ta và Diệp Kiều thì không phải là chị em ruột…
Thế thì, thật ra người không phải là con gái của cha, chính là cô ta?
Không, không đúng, điều đó không thể nào! Diệp Trăn Trăn lập tức phản bác suy nghĩ của mình.
“Mọi người đừng xem là thật, con bé này ghen tị khi chị nó đậu đại học J, mình thì không đậu, nên cố ý hãm hại chị nó thôi! Trăn Trăn, nói mau, có phải không?”. Tần Lan phá vỡ sự im lặng, bước tới cầm lấy cánh tay Diệp Trăn Trăn.
Thấy Diệp Trăn Trăn không nói lời nào, bà ta còn nhéo cô ta một cái.
Diệp Trăn Trăn vẫn đờ người ra.
Lúc này, Diệp Thắng Huấn đã vào nhà với sắc mặt tái xanh!
Ông ta vẫn luôn đứng nghe ngoài cửa!
Ánh mắt Diệp Thắng Huân sắc như dao, nhìn chằm chằm Tần Lan!
“Tần Lan! Trăn Trăn không phải con gái của tôi, có phải không?!”. Diệp Thắng Huân rốt cuộc cũng bùng nổ, hai tay giữ chặt bả vai Tần Lan, hung ác nói với nét mặt dữ tợn.