Lục Bắc Kiêu đang ôm hoa tươi đi về phía đội A của Huyết Lang cũng mặc đồ rằn ri và đội mũ bê rê màu đen giống như anh.
“Tiểu Lục! Tôi nhớ cậu muốn chết!”. Đại Ngốc xông tới phía trước, định nhảy lên người Lục Bắc Kiêu, Lục Bắc Kiêu vô thức lùi lại, ném bó hoa tươi trong tay về phía Đại Ngốc!
“Tiểu Lục! Tôi ôm cậu một cái cũng không được sao!”. Đại Ngốc tủi thân nói.
“Không được!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
“Tiểu Lục! Kiều Kiều thi đậu đại học J, ít nhiều cũng nhờ lá bùa tôi vẽ cho em ấy đấy!”. Đại Ngốc tranh công.
Lục Bắc Kiêu nghe Đại Ngốc nói xong thì bước tới một bước, tóm lấy cổ áo Đại Ngốc: “Trần ngu xuẩn! Vợ tôi có thể thi đậu đại học J, là dựa vào bản lĩnh của cô ấy! Bản lĩnh, cậu có hiểu không? Có liên quan cái rắm gì đến mấy chữ gà bới của cậu chứ!”
Anh gằn từng chữ.
Lời nói của anh lọt vào tai của tư lệnh Lục đang nói chuyện với các lãnh đạo của quân khu ở cách đó không xa một cách rõ ràng, thì ra, con dâu tương lai của ông là Diệp Kiều!
“Là tôi đã bảo em ấy cầu xin mấy vị thần…”. Đại Ngốc còn chưa nói hết lời thì Lục Bắc Kiêu đã đưa tay lên định đánh anh ta, Đại Ngốc vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng.
“Cái cặp dở hơi này! Má nó, bọn họ mà sáp lại với nhau là tôi cứ buồn cười!”. Diệp Thành đùa giỡn, Phương Trác khoanh hai tay trước ngực, cũng nhếch miệng cười.
Có thể nhìn thấy người anh em, người đồng đội tốt của mình vinh quang trở về, cảm giác này thật khiến người ta tự hào!
Nhìn thấy Diệp Thành, Lục Bắc Kiêu thả Đại Ngốc ra, bước tới bên cạnh Diệp Thành, toàn thân anh ác nghiệt, Diệp Thành thấy mà sợ sệt trong lòng.
“Diệp Thành! Con mẹ nó cậu tới đây cho ông!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, rồi đi đầu đến một góc không người.
Cậu cả Diệp nào dám không theo!
Lục Bắc Kiêu đấm một cú vào bụng Diệp Thành: “Má nó tôi bảo cậu bảo vệ vợ tôi, cậu bảo vệ thế nào hả! Nhà họ Diệp mấy người hèn quá nhỉ!? Biết rõ là con hoang mà còn giữ lại?!”.
Lục Bắc Kiêu vô cùng ghét bỏ.
“Người anh em, oan quá! Chuyện này, em gái tôi thật sự không bị ấm ức chút xíu nào cả! Thế nên, ngày hôm nay hầu như cả nhà đều đi tiễn con bé đến đại học J báo danh đấy!”. Diệp Thành ôm bụng kêu oan: “Nhà họ Diệp không phải hèn, là vì con mẹ nó ràng buộc với nhà họ Tần quá nhiều! Rút củi dưới đáy nồi, từ từ sẽ đến thôi, người anh em!”
“Ồ! Nhà họ Diệp sợ cô ta, nhưng nhà họ Lục không sợ!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, anh cũng không nói nhảm.
Anh đã nghe Lục Bắc Trì báo cáo một cách đại khái về chuyện xảy ra ngày hôm đó ở trong điện thoại, con nhỏ Diệp Trăn Trăn thế mà lại đi đồn khắp đại viện rằng Diệp Kiều là con hoang!
Chán sống rồi đấy!
…
“Lục Bắc Kiêu, mấy ngày nay cực khổ cho con một chút, về chuyến huấn luyện ở Venezuela lần này, con sẽ có một bài phát biểu trước toàn thể quan binh của đại đội đặc chủng, chủ yếu là nói một chút về trải nghiệm huấn luyện của con trong năm qua cho các chiến sĩ!”. Trên xe thủ trưởng, tư lệnh Lục nói với con trai đang ngồi bên cạnh, cũng không phải nói bằng giọng ra lệnh, ông biết, đứa con trai cưng này ghét nhất là những thứ đó.
“Không rảnh!”. Lục Bắc Kiêu lời ít mà ý nhiều.
Tư lệnh Lục: “…”
Cái thằng nhóc khốn nạn này, có thể cho tư lệnh là ông đây chút mặt mũi được không hả, ghế phụ còn có sĩ quan phụ tá kia kìa!
“Sao mà không rảnh?”
“Không chỉ không rảnh, còn phải điều chuyển cương vị một tháng! Không phê cũng phải phê, ngày mai sẽ bắt đầu!”. Lục Bắc Kiêu khí phách nói, hoàn toàn không cho cha già mình mặt mũi, như thể anh mới là cha vậy!
Tư lệnh Lục: “…”.
“Con muốn điều đi đâu?”. Tư lệnh Lục lại hỏi.
“Có lẽ là đội đồn trú, tối nay sẽ nói với cha”. Lục Bắc Kiêu từ tốn nói.
“…”.
Rốt cuộc ai mới là tư lệnh hả?!
…
Ngày hôm nay Diệp Kiều đi báo danh, lão tham mưu trưởng và hai người cô cùng đưa cô đến trường, vì ngày hôm nay Diệp Trăn Trăn cũng đến đại học J báo danh, hơn nữa còn cùng lớp với Diệp Kiều, bọn họ lo lắng Diệp Kiều sẽ chịu thiệt! Không quan tâm đến lời khuyên bảo của Diệp Kiều, bọn họ khăng khăng phải đưa cô đến trường.
Diệp Kiều cười trộm trong lòng, mẹ con nhà đó bắt nạt cô á? Cô không bắt nạt bọn họ là còn may!