Thật con mẹ nó oan gia ngõ hẹp mà, thì ra là bọn họ cùng lớp.
Nhưng mà, ngành thị trường marketing lần này chỉ có một lớp, cái đồ tiện nhân già Tần Lan đó muốn con gái cưng ngu xuẩn của bà ta chết nhanh một chút à mà nhất quyết để Diệp Trăn Trăn cùng ngành với cô?
Sau khi Diệp Trăn Trăn ngồi vào, xe buýt liền chạy.
Lớp bọn họ là lớp nhỏ, chỉ có ba mươi người, vì tính chất của ngành nên đa số là con trai. Hơn nữa, sinh viên trong lớp phần lớn là người vùng khác.
Tiếp theo là bắt đầu tiết mục tự giới thiệu.
Diệp Kiều ngồi ở hàng cuối nên không nghe thấy gì nhiều, chỉ vỗ tay cho lịch sự, cho đến khi…
“Chào mọi người! Mình tên là Cận Thần, Thần trong tinh thần biển khơi, mình đến từ thành phố N, nhà của mình nằm ở vùng nông thôn xinh đẹp nhưng lạc hậu ở phía bắc Giang Tô!”
Đù!
Cận Thần!
Ông lớn trong ngành thương mại điện tử hai mươi năm sau!
Thế mà lại cùng lớp với cô!
Diệp Kiều nhìn chàng trai mặc áo sơ mi kẻ sọc đang cười xấu hổ đứng ở lối đi trên xe buýt, hai mắt tỏa sáng, như thể nhìn thấy một ngọn núi vàng vậy!
Cô kích động vỗ tay, cả lớp thì tiếng vỗ tay của cô là vang dội nhất, mà Diệp Trăn Trăn ngồi ở hàng trước cô, nghe nói chàng trai này đế từ nông thôn thì nhếch môi khinh bỉ.
“Mọi người ăn trứng gà không!? Những người trong thôn mang cho mình một trăm quả trứng gà chín lúc tiễn mình đi, ha, mình ăn cả đường dài cũng ăn chưa xong nữa!”. Nói xong, Cận Thàn cầm một cái túi, chia lần lượt cho những người, các nam sinh thì giữ thể diện cho người ta nên nhận, các nữ sinh cũng đều nhận, đến khi tới trước mặt Diệp Trăn Trăn.
“Tôi không muốn ăn!”. Diệp Trăn Trăn nói hết sức khinh bỉ, khiến Cận Thần hơi xấu hổ.
“Cận Thần! Tôi muốn ăn!”. Diệp Kiều lập tức cất giọng nói, Cận Thần vội vàng đi về phía sau xe.
Nghe thấy tiếng Diệp Kiều, Diệp Trăn Trăn nhếch môi giễu cợt: “Nồi nào úp vung nấy! Trông xứng đôi lắm!”
Cô ta tưởng rằng Diệp Kiều thích kẻ quê mùa này!
Đúng vậy, bọn họ thật sự rất xứng!
“Trứng gà ta ở quê ăn ngon lắm, rất thơm, lâu lắm rồi chưa được ăn!”. Ăn ngon hơn những món đặc biệt ở đại viện nhiều, Diệp Kiều nghĩ thầm.
“Cận Thần, quê tôi cũng ở phía bắc Giang Tô đấy, thành phố L, rất gần các cậu!”
Cái đồ Diệp Trăn Trăn có mắt không tròng kia, ngày hôm nay xem thường Cận Thần, mai sao thằng nhóc này sẽ khiến cô ta không với tới nổi!
“Hả! Cậu là người thành phố L à, cậu tên gì? Trông cậu không giống dân quê!”. Cận Thần nhìn Diệp Kiều da trắng xinh đẹp, khí chất ưu nhã, xấu hổ cười nói.
“Tôi tên là Diệp Kiều, Diệp trong diệp tử (lá cây), Kiều trong kiều phong!”. Diệp Kiều cởi mở nói: “Nói thì dài dòng lắm! Cảm ơn trứng gà của cậu! Ngon thật!”
Trong phút chốc đã đến phiên Diệp Trăn Trăn tự giới thiệu, cô công chúa nhỏ ngày xưa này vẫn xem mình là công chúa, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Mình tên là Diệp Trăn Trăn, đào chi yêu yêu, kỳ Diệp Trăn Trăn*, mình là người thành phố J gốc!”. Cô ta kiêu ngạo nói. Tên cô ta ban đầu là do mẹ đẻ của Diệp Kiều và Diệp Thắng Huân muốn đặt cho đứa con tương lai của họ.
(*) Hai câu thơ trong bài thơ Đào yêu 3 của Khổng Tử, nghĩ là “Xinh tươi mơn mởn đào tơ, xum xuê ngàn lá phất phơ đầy cành” theo bản dịch của Tạ Quang Phát.
“Bạn Diệp Trăn Trăn, trao đổi với mọi người một chút, bạn thi đại học được bao nhiêu điểm!?”. Diệp Kiều cố ý nói.
Chỉ thấy sắc mặt của người mang cái mác giả là công chúa nhỏ kiêu ngạo của nhà họ Diệp bỗng đỏ bừng.
Eo ôi, còn biết đỏ mặt à?
“Trước đây bạn tôi cùng lớp với cậu ấy, sao tôi nhớ cậu ấy trước đây chỉ thi được hơn năm trăm điểm thôi nhỉ? Sao vào được đại học J?”. Lúc này, trong xe có một bạn nữ nói chêm vào.
Mặc dù cô ấy không học cùng trường cấp ba, nhưng mà từng nghe bạn nói qua chuyện này.
Lúc này, sắc mặt Diệp Trăn Trăn càng đỏ hơn.
“Tôi được chiêu sinh đặc biệt!”. Cô ta nín rất lâu mới lớn tiếng nói.
“E là vào bằng cửa sau ấy chứ!...”. Bạn nữ nhỏ giọng thì thầm, những người đang ngồi đây đều là các học thần đến từ khắp nơi trong nước, rất là khinh thường những chuyện thế này.
Diệp Trăn Trăn xám xịt ngồi xuống.
Lúc đến phiên Diệp Kiều tự giới thiệu, khi mọi người nghe thấy thành tích của cô thì đều thá phục, Diệp Trăn Trăn càng tức chết, không ngừng nói trong lòng: “Cô ta là con hoang!”.