Cô có Lục Bắc Kiêu rồi, những quân nhân này nào có trong mắt cô!
Tối hôm qua vẫn luôn chờ điện thoại của anh đến mức ngủ quên, không chờ được. Huấn luyện quân sự không được phép mang bất cứ thiết bị liên lạc nào, điện thoại bị cô để ở kí túc xá. Nghĩ đến việc có thể sẽ lỡ mất cuộc gọi của anh là lòng cô quặn thắt. Cô thực sự muốn giả ốm nghỉ luyện quân sự để đến đội đặc chủng tìm anh!
Cô không tin anh chưa về!
Cô hỏi Lục Tiểu Cổn, Tiểu Cổn thối cũng không nói với cô! Hai người đều có một tính xấu này!
Đều như linh hồn!
"Anh quân nhân đẹp trai quá, các anh ấy thực sự là quân nhân sao?" Dưới thảm cỏ xanh và bầu trời xanh, các giảng viên trong bộ quân phục rằn ri đang xếp hàng ngay ngắn, tiến về phía từng lớp, bước đi của họ đều đều và đầy khí thế.
"Thôi đi, thế này có là gì, mấy anh lính như thế tôi thấy mỗi ngày! Nhà ông nội tôi ở ngay đại viện quân đội!" Diệp Trăn Trăn kiêu ngạo nói, vô cùng khinh thường, đã quên sự thật mình là con hoang.
Đúng lúc này một bóng hình cao lớn đập vào mắt cô ta.
Diệp Trăn ngây người, chớp mắt.
"Wow! Người cao nhất thật đẹp trai! Tuyệt quá!" Lại có một cô gái khác điên cuồng nói..
"Thực sự đẹp trai nhất! Trông khác biệt nhất! Quân hàm hình như cũng không giống! Một gạch một sao, chính là thiếu úy! Những người hướng dẫn khác đều là hạ sĩ quan!"
Diệp Kiều cao lớn trong đám nữ sinh trong cả lớp, đứng ở vị trí ngoài cùng bên phải của hàng nữ sinh đầu tiên. Những cô gái khác đều đang mê trai điên cuồng, còn cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ về Lục Bắc Kiêu không quan tâm gì khác.
"Là anh Bắc Kiêu! Người đẹp trai nhất kia là anh Bắc Kiêu!" Diệp Trăn kích động nói, vừa rồi còn khinh thường, suýt nữa đã nhảy lên nghênh đón!
"Diệp Trăn, cậu biết huấn luyện viên đẹp trai ngầu ngầu kia sao?"
"Đâu chỉ biết! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên!" Diệp Trăn vô cùng đắc ý nói, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Lục Bắc Kiêu cao to đẹp trai lại lạnh lùng đang ở cách đó không xa, đi từng bước đi về lớp bọn họ.
Diệp Kiều bị cái tên "Bắc Kiêu" này kéo về, lúc này mới nhìn chằm chằm dàn huấn luyện viên kia.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn nổi bật đó ...
Lòng cô bị đánh mạnh vào.
Đó là Lục Bắc Kiêu!
Hơn một năm không gặp, người đàn ông của cô, người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Anh lại đến làm huấn luyện viên quân sự. Anh là một lính đặc chủng tốt nghiệp từ trường Hunter Venezuela lại tới trường đại học làm huấn luyện viên quân sự!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh đến đây vì ai!
Anh dừng bước lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng dưới vành mũ, không chút biểu cảm.
"Đỉnh quá!"
"Tất nhiên, anh Bắc Kiêu của tôi là lính đặc chủng đấy!" Chỉ không hiểu tại sao anh lại trở thành một huấn luyện viên quân sự.
"Anh Bắc Kiêu!" Diệp Trăn Trăn nhìn Lục Bắc Kiêu đang ở cách đó không xa và gọi một cách ngọt ngào.
Lục Bắc Kiêu như không nghe thấy, không nhìn cô ta chút nào. Đô mắt đen kia không hề chớp mắt nhìn hàng đầu tiên, ngoài cùng bên phải, đang đứng thẳng và dũng cảm trong bộ quân phục rằn ri.
"Diệp Trăn, hình như anh ấy không biết cậu!"
"Không phải đâu! Anh Bắc Kiêu thương tôi lắm!" Diệp Trăn phản bác bạn học.
"Tất cả! Nghiêm!" Huấn luyện viên bên cạnh Lục Bắc Kiêu thổi còi, sau đó ra lệnh.
"Nghỉ!"
"Bây giờ, hãy để tôi tự giới thiệu bản thân một chút, tôi học Bành! Các cô cậu có thể gọi tôi là huấn luyện viên Bành! Vị này là huấn luyện viên Lục! Lần huấn luyện quân sự này tôi và huấn luyện viên Lục sẽ là huấn luyện viên cho lớp marketing này! Hi vọng mọi người nghiêm túc học tập, phối hợp với công việc của chúng tôi!"
"Wow, huấn luyện viên Lục đỉnh quá! Không nói lời nào..." Mấy nữ sinh mê trai còn nhìn huấn luyện viên Lục lạnh lùng, mặt không thay đổi.
Sau một năm xa cách, lúc này cách anh không xa, Diệp Kiều có xúc động muốn chạy đến ôm lấy người lạnh lùng cấm dục là anh trước mặt mấy nghìn người!
"Tất cả, hàng trước giơ tay ngang, hàng sau giơ tay trước mặt lấy khoảng cách một sải tay. Đầu tiên chúng ta sẽ tập luyện tư thế hành quân trước, kiểm tra sức chịu đựng của mọi người!" Huấn luyện viên Bành thổi còi, cất giọng nói.
Huấn luyện viên Lục lạnh lùng đứng sừng sững ở đó không nhúc nhích, lúc này mới mở rộng bước chân.
Diệp Kiều chỉ cảm thấy anh ngày càng gần, hơi thở của anh cũng gần hơn, trái tim cô dâng đến cổ họng, ánh mắt cũng không hề chớp nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Nhưng anh vẫn lạnh lùng, trông rất bình tĩnh, không kích động giống như cô.
Dáng người anh cao lớn đứng vững bên cạnh cô, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của huấn luyện viên Lục cúi gập người, khuôn mặt tuấn tú nghiêng đi, cánh môi gần như dán vào má cô, hơi thở nóng rực của anh phả lên làn da mẫn cảm trắng như tuyết của cô, vành tai cảm thấy ngứa ngáy, giống như có kiến bò trong lòng...
"Cục cưng, dưới bộ đồ rằn ri này vẫn mặc chiếc áo lót ren màu đen chứ?" Một giọng nói từ tính gợi cảm vang lên bên tai cô, hơi thở nóng bỏng đã khiến cô đỏ mặt, mập mờ chọc người vô cùng....