Áo lót viền ren...
Những lời nói đầy khiêu khích của anh dạy cô nghĩ đến lần đầu tiên của họ cách đây một năm, những hình ảnh quyến rũ, cảm giác ngây ngất và hồn xiêu phách lạc, càng lúc càng nóng, đỏ đến tận tai như muốn nhỏ ra máu.
Hơi thở của anh còn nóng và mạnh hơn cả mặt trời!
Diệp Kiều bị trêu chọc, lòng như nai tơ.
Cô đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh đoàn tụ của họ khi anh trở về, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại rơi vào hoàn cảnh như vậy!
Anh là huấn luyện viên, cô là sinh viên!
Sau một năm chia xa, gặp lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, đến bên cạnh cô cố ý nói mập mờ, trêu người vô cùng.
Thế này quá biến thái rồi!
"Huấn luyện viên Lục, anh muốn biết sao?" Cô liếm đôi môi hồng khô khô, anh trêu cô cũng trêu lại. Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, hơi khàn, như niềm vui thích thú. Sau tình yêu, giọng nói lúc tình dục chưa tan nghe vào tai muốn lấy mạng người ta, cảm giác chọc người...
Huấn luyện viên Lục đứng thẳng người, trong mắt các học sinh ở hàng sau vẫn lạnh lùng và nghiêm túc như vậy, dạy bọn họ không dám nhìn thẳng.
Anh Bắc Kiêu có nhận ra Diệp Kiều không? Anh đã nói gì với cô? !
Mặc dù Diệp Trăn Trăn đang đứng ở ngoài cùng bên trái, nhưng cô ta vừa rướn cổ đã thấy cảnh kia.
"Vị bạn học này nếu như cảm thấy choáng váng, đầu tiên có thể đi vào lều nghỉ ngơi!" Quân nhân Lục mặt lạnh lùng sau khi đi vài bước thì quay đầu, nhìn Diệp Kiều trầm giọng nói.
Diệp Kiều sửng sốt một chút, thoáng qua đã hiểu ý anh.
Cô lập tức rời khỏi đội và đi về phía lều quân xanh cách đó hơn chục mét.
"Wow! Huấn luyện viên Lục trông lạnh lùng, nhưng thực ra anh ấy rất quan tâm ấy!"
Thật tình không biết chỉ có Diệp Kiều mới có đãi ngộ này!
Mặt trời chói chang trên bầu trời, các học viên khóa huấn luyện quân sự mặc quân phục rằn ri, đội mũ rằn ri, thắt lưng quanh eo.
Năm phút sau:-
"Báo cáo! Đầu em choáng ạ!" Người báo cáo là Diệp Trăn, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Trăn không hề chớp mắt, chẳng lẽ anh Bắc Kiêu không nhận ra cô ta?
Diệp Trăn Trăn nói xong cũng chạy thẳng đến chỗ Lục Bắc Kiêu. Những bạn học khác rất kinh ngạc, cô ta liều lĩnh quá rồi?
"Anh Bắc Kiêu, em là Trăn Trăn đây!"
Lúc này huấn luyện viên Lục Bắc Kiêu lạnh lùng thổi còi, "Vị bạn học này không có kỷ luật, hãy chạy quanh sân 2 vòng!"
Má ơi!
Huấn luyện viên Lục công tư phân minh quá!
Các bạn học nữ thầm tán thưởng trong lòng, lại càng hâm mộ anh, khiến Diệp Trăn Trăn không khỏi rên rỉ!
Từ hôm qua đến bây giờ cô ta cứ líu ríu không ngừng, khoe khoang nhà cô ta kinh khủng thế nào, các cô thấy cô ta rất phiền phức!
Thực sự xứng đáng, ai mà biết được cô ta có quen huấn luyện viên Lục thật không, còn không có kỷ luật gọi người ta là "anh Bắc Kiêu"!
Thực sự là đáng ghét!
Diệp Trăn Trăn ngơ ngác nhìn Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nghiêm khắc.
Chỉ thấy anh thổi còi, tiếng còi chói tai làm cô ta hoảng xoay người chạy:-
Bóng lưng cao thẳng của quân nhân sải bước đi về phía lều.
Sĩ quan quân đội ân cần thăm hỏi nữ sinh say nắng.
Bên trong lều, có một cái bàn, một cái ghế, một bình nước nóng lạnh, một cái quạt điện trên bàn, có cốc nước dùng một lần, bên cạnh có mấy thùng nước lọc, còn một chậu nước lạnh và khăn mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, nhịp tim Diệp Kiều đập mạnh hơn.
"Bạn Diệp Kiều, có thấy khá hơn chút nào không?" Huấn luyện viên Lục quan tâm thăm hỏi.
Cô hít một hơi, cắn chặt môi quay người lại, trong tầm nhìn mờ mịt của cô, anh đang trong bộ quân phục đứng cách cô không xa.
Anh bỏ mũ xuống đặt lên bàn, khuôn mặt tuấn tú gầy gò như khắc vẫn không chút biểu cảm, nhưng trong đôi mắt đen không đáy, hai ngọn lửa như đang hừng hực!