Hai ngọn lửa kia thiêu đốt lòng cô, nhưng nhìn anh sống sờ sờ đứng cách đó không xa, tầm mắt cô mờ đi, nước mắt rơi không ngừng.
"Lục Bắc Kiêu! Đồ khốn nạn!" Cô khàn giọng mắng, lập tức sải bước đi tới, cơ thể mảnh mai màu xanh lục nhào vào lòng anh!
Dáng người cao và mảnh mai của cô trông thật nhỏ nhắn trong vòng tay rộng lớn của anh.
Lục Bắc Kiêu cười giang hai cánh tay, vững vàng ôm chặt lấy cô
"Khốn nạn! Đáng ghét! Hu..." Cô nũng nịu òa khác, hai tay ôm chặt lấy eo anh, nước mắt tuôn ra không ngừng, cũng hít thật sâu mùi cơ thể anh ...
Ba trăm chín mươi ngày, hai người đã xa nhau ròng rã ba trăm chín mươi ngày!
Chắc chắn hôm nay không phải ngày anh về, thế mà không gặp cô đầu tiên mà đợi đến hôm huấn luyện quân sự!
Đương nhiên anh hiểu vì sao cô chửi mình, khóe miệng anh cong lên.
"Ngẩng đầu lên!" Anh trầm giọng nói.
Diệp Kiều rời khỏi ngực anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt, hàng lông mi dài có nước mắt trong suốt như pha lê.
Khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc.
Anh gầy, gầy quá...
"Nhóc con, khóc cái gì! Không được khóc... Hôn nhé?" Ánh mắt anh sáng rực nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh trầm giọng nói xong sau đó nâng gáy cô lên, đôi môi rực lửa hướng về môi cô, ấn mạnh xuống!
Môi của cô vẫn mềm mại như trong trí nhớ, như thạch, có nước mắt mang theo vị mặn. Anh mút lấy nhanh chóng sưng lên, thế này làm sao đủ?! Ngọn lửa nhanh chóng mở khe hở giữa hàm răng, xông vào, cái lưỡi dày và dài lấp đầy khoang miệng đàn hương ngọt ngào, không buông tha cho bất cứ ngóc ngách nào!
"Ưm..." Bị ép ngẩng đầu, nhận nụ hôn bá đạp của anh, trong hơi thở, trong miệng, quanh thần đều mang theo hơi thở nam tính của người đàn ông trưởng thành, lại xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, là mùi vị cô thướng nhớ hơn một năm!
Hai tay Diệp Kiều ôm chặt lưng anh, cái lưỡi mềm mại cũng bắt đầu đáp lại, vừa độc đoán vừa mạnh mẽ như anh, điên cuồng tìm kiếm trong miệng anh, hai người dùng lưỡi hôn nhau say đắm, đầu lưỡi không ngừng chuyển đổi. Bàn tay anh ôm chặt lấy lưng cô, vừa ấn vừa dụi vào ngực anh, ý nghĩ muốn khảm cô vào trong máu càng mãnh liệt hơn!
Trong một năm mà sống còn hơn chết, có vô số lần cảm giác muốn chết đi, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là cô!
Nhóc con của anh còn đang chờ anh quay lại, anh nhất định phải cắn răng vượt qua!
Bây giờ cô đang ở trong lòng! Còn sống, cô ngọt ngào ngon miệng!
...
Tiếng thở hổn hển của hai người, riêng cô đã thấm một tầng mồ hôi, mái tóc xơ xác bết vào đôi má ửng hồng, ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt cô đỏ hoe, ánh mắt anh nóng bỏng, làm cô tan chảy, cô khẽ ngả vào vòng tay anh.
"Anh Kiêu..." Giọng nói ra khỏi miệng khàn lại nũng nịu, đầu cô vùi trong lồng ngực anh.
"Nhóc con! Đừng khóc nữa, anh trai này về rồi đấy sao!" Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành.
Tay của cô vuốt ve quần áo anh, "Anh gầy..."
Anh thực sự rất gầy!
Diệp Kiều ngẩng đầu nắm lấy bàn tay to lớn của anh, chỉ thấy lòng bàn tay của anh càng thêm nhiều vết chai, nước mắt cô không ngừng chảy ra, chàng thiếu niên 22 tuổi này đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? !
"Nhóc ngốc! Lại khóc đi, lại khóc đi, anh sẽ xử lý em ngay tại chỗ đấy! Đến lúc đó để em khóc cho tất cả sĩ quan và sinh viên ở đây đều nghe thấy!" Anh cố ý nói lời nói thô tục, an ủi vì anh đau lòng cô!
Bên ngoài là những tiếng quát tháo nghiêm khắc của các huấn luyện viên, cùng tiếng hô khẩu hiệu của các sinh viên.