Cô cũng sẽ mỉm cười chân thành, bàn tay trắng nõn ôm lấy khuôn mặt tuấn gầy càng rõ góc cạnh của anh. Bàn tay cô nhẹ vuốt đôi mắt, sống mũi, má, môi, cằm...
Ánh mắt đầy yêu thương và tình yêu.
"Cục cưng, nhớ anh không? Hả?" Anh hỏi thằng lại nghiêm túc. Mặc dù như đang nói đùa nhưng anh muốn chính miệng cô nói.
"Nhớ! Nhớ muốn phát điện rồi, vừa nghĩ là em chỉ muốn giả ốm để tìm anh đây!" Cô không chút do dự, lớn tiếng nói thẳng ra suy nghĩ của mình về anh. Huấn luyện viên Lục cười tự mãn, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Không ngờ anh dâm ngầm thế, tự mình đưa đến cửa! Đường đường là một sĩ quan đặc quân lại chạy tới đây làm huấn luyện quân sự. Tư lệnh Lục nhà anh có biết khhoong?"
"Chính anh đây đã nhờ tư lệnh Lục nhờ người nghỉ một tháng, dành riêng tán nàng dâu!" Anh cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô, không thể dời mắt đi nơi khác.
Nhóc con vẫn xinh đẹp động lòng người đến thế, mềm mại đến mức có thể bóp ra nước. Thực sự nghĩ là lại muốn ăn cô!
“Đã một năm không gặp, anh Kiêu còn lưu manh hơn xưa!"
"Còn không phải vì nhớ cô nhóc của anh sao!"
"Ừm, miệng cũng ngày càng ngọt hơn!"
"Đến đây, anh lại cho bé cưng ăn chút mật ngọt!" Vừa dứt lời, bàn tay thô to ôm lấy nửa bên má cô, đầu lưỡi nóng đẩy hết vào trong miệng nhỏ của cô, lại là một nụ hôn sâu và dài nữa, hôn thế nào cũng không đủ..
--
Lúc nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, huấn luyện viên Lục Bắc Kiêu nghiêm chỉnh lập tức thả cô ra, cũng đưa tay chỉnh lại quần áo cô.
"Em học sinh này thể lực kém quá! Sau này tôi sẽ tập trung vào em!"
Bên trong lều quân sự, bạn học Diệp Kiều đang bị "say nắng" ngồi trên ghế, vạt áo mở rộng, trong tay cầm một cái khăn ướt. Còn huấn luyện viên Lục lạnh lùng đang đứng bên cạnh "Dạy dỗ" cô.
Huấn luyện viên Bành vừa bước vào lều, những gì anh ta nhìn thấy là một bức ảnh huấn luyện viên dạy dỗ sinh viên.
"Rõ!" Diệp Kiều giả vờ giả vịt, thẳng lưng đáp lại. Còn tập trung vào cô? Tập trung vào việc tán cô thì có!
Nhưng sao cô lại thích anh trở thành một tên lưu manh đến vậy?!
--
Trời nắng như thiêu đốt, luyện tập quân sự vẫn đang diễn ra sôi nổi. Trên đường chạy kia chỉ có mình Diệp Trăn đang bị phạt chạy bộ. Cô ta cố tình lười biếng chạy chậm hơn một con ốc sên.
Vì sao Diệp Kiều chết tiệt kia có thể ở lều nghỉ ngơi?!
Chắc chắn Diệp Kiều đã dụ dỗ anh Bắc Kiêu!
Lúc Diệp Trăn chạy xong hai vòng quay lại lớp, suýt nữa cô ta mệt đến chết, mặt đỏ bừng vì nắng, làn da cháy xém vì nắng độc.
Lúc đó chính là thời gian nghỉ ngơi, mọi người ngồi xếp bằng trên đất nghỉ ngơi, nàng bức bối cởi áo khoác trải trên mặt đất rồi mới chịu ngồi xuống.
Diệp Trăn Trăn, cậu thật sự biết huấn luyện viên Lục sao?" Một bạn học nữ không thích cô ta cố ý hỏi.
Diệp Trăn Trăn thở hồng hộc, cầm mũ quạt không ngừng, "Đương nhiên biết!"
"Vậy cậu nói cậu bị cảm nắng sau anh ấy không để ý đến. Diệp Kiều người ta cảm nắng được đi nghỉ rồi kia?" Bạn học nữ u Dương tóc ngắn đeo kính mỉa mai cô ta. Người sáng suốt đều có thể thấy huấn luyện viên Lục không muốn để ý đến cô ta! Cô ta còn ở đây giả vờ gì nữa chứ!
"Tôi, tôi ..." Diệp Trăn Trăn không nói nên lời khi bị chặn, mặt càng đỏ hơn.
"Tôi thấy cậu cố ý nói bị say nắng, kết quả bị huấn luyện viên Lục của chúng ta phát hiện ra." Bạn học nữ An Hân bổ thêm một dao.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Trăn Trăn càng đỏ hơn. Đây cũng không phải trường cấp ba, những bạn học nữ này đều là trạng nguyên ở khắp nơi. Các cô ấy có tự tin còn có thực lực, dù Diệp Trăn Trăn có khoe khoang đến trời thì cũng không mua chuộc được các cô ấy!
Trong mắt những cô nữ sinh này, cô ta là một cô gái vào Đại học J bằng cửa sau, lại còn có dáng vẻ kệch cỡm khiến người ta khinh thường!
"Wow! Huấn luyện viên Lục đến rồi!"
"Các cậu nói xem, anh ấy có trò chuyện với chúng ta không!”
Thấy nam thần đi về phái này, trái tim các thiếu nữ lại trổ bông, ngây ngẩn cả người.
Còn người không có mắt tinh là Diệp Trăn Trăn lúc này lại đứng lên, đi về phía Lục Bắc Kiêu trước ánh mắt của các cô.
Lúc này là thời gian nghỉ ngơi, hẳn là anh sẽ không công tư phân minh với cô nữa đúng không? Diệp Trăn Trăn da mặt dày nghĩ.